Mẹ Lục khẩn thiết : “Lương y xin hãy cứu chữa, chúng sẽ lo liệu chi phí!” Phó Chi giường Lục.
Lão Dương Đầu lắc đầu: “Không vấn đề tiền bạc, loại thuốc chỉ những nhà thuốc Đông y lớn trong huyện mới .” Ông bèn kê một bài thuốc, những vị thuốc bắc đắt tiền.
Lão Dương Đầu dặn dò: “Thứ dùng để dưỡng nội thương , còn vết thương bên ngoài, mỗi ngày đều ngâm tắm, đồng thời đắp thuốc dày lên đầu gối, còn châm cứu!” Chỉ thôi thấy vô cùng phiền phức.
Ông ngập ngừng tiếp: “Dù , cũng dám đảm bảo thể cứu đôi chân của bà , chỉ là thử xem , nhưng chi phí thì hề nhỏ.”
Lục Ngọc liền hỏi: “Tốn kém bao nhiêu ạ?”
Lão Dương Đầu đáp: “Ít nhất hai trăm tệ!”
Hai trăm tệ là con nhỏ, nhiều gia đình tích cóp cả năm trời mới gom đủ.
Mẹ Lục chút do dự đáp: “ chi, ông cứ kê thuốc .”
Lão Dương Đầu , lập tức lấy thuốc kê đơn: “Đây là những thứ để bồi bổ cơ thể , nếu cơ thể điều dưỡng , dù dùng thuốc đắt tiền cũng vô dụng, tuần tự từng bước một!”
Những vị thuốc đầu tiên Lão Dương Đầu kê, trong nhà ông đều sẵn.
Ông sẽ bốc thuốc , còn những vị thuốc trong huyện thì ba ngày nữa mới thể lấy !
Bệnh tình của Phó Chi đối với Lão Dương Đầu cũng là một thử thách lớn, trong suốt cuộc đời hành nghề, ông từng tiếp nhận một bệnh nhân nào nghiêm trọng đến . Hơn nữa, bà màng chi phí, điều ở chốn thôn dã quả là hiếm thấy.
Lúc , ông xoa xoa hai bàn tay, lòng đầy quyết tâm chữa khỏi bệnh cho bà.
Chị cả Lục mang thuốc sắc, Lục ở chăm sóc Phó Chi.
Anan
Lục Ngọc : “Nghe hôm qua dì còn ăn gì, giờ con sẽ nấu chút đồ dễ tiêu hóa cho dì .”
Chị cả Lục đáp: “Nấu chút cải thảo .” Cải thảo tính ôn hòa dễ tiêu, cơ thể suy nhược thế ăn thịt cá.
Lục Ngọc bèn nấu một tô mì, dùng bột mì trắng, sợi mì dai mềm, ngon miệng, còn ngon hơn cả lương thực thô và gạo lứt nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-314.html.]
Lão Dương Đầu là mặt, chỉ điều bà vợ của ông là lắm chuyện.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lão Dương Đầu về đến nhà, bà vội vàng loan báo khắp nơi.
Dân làng vốn để ý đến Phó Chi, nay chữa bệnh cho bà tốn đến hai trăm tệ, Lục đồng ý chi trả, tin tức càng lan nhanh hơn.
Lời đồn đến tai nhà tổ nhà họ Lục, bà nội Lục xong liền nổi trận lôi đình, tức tốc chạy sang.
Bà lớn tiếng mắng xối xả cổng nhà Lục Ngọc: “Hay lắm, lắm! Các rước một kẻ hề chút quan hệ huyết thống về, mà bỏ mặc , lẽ nào các dư tiền đốt nhà ?”
Lục Ngọc tiếng mắng từ trong nhà, nhíu chặt mày, bèn xem rốt cuộc bà đến đây gây chuyện gì.
Vừa bước khỏi cửa, Lục Ngọc chạm mặt bà nội. Bà sẵng giọng: “Bảo mày cút mau, bình thường chẳng đẻ con trai, giờ chút tiền bày đặt yêu quỷ!”
Bà dừng một chút, tiếp tục chửi rủa: “Mày nghĩ tiền đó là của mày , thực là tiền của con trai tao đó!”
Bà nội Lục vốn sớm hối hận. Trước đây bà từng gây gổ với nhà Lục Ngọc đến mức mặt nặng mày nhẹ, vốn tưởng cha Lục Ngọc cả đời chỉ là những kẻ nhu nhược, bao giờ ngóc đầu lên nổi.
Ai ngờ họ xoay trở thành hộ gia đình đầu tiên trong thôn nuôi heo thành công.
Giờ đây, dân trong thôn ăn chút thịt heo còn chạy vạy quan hệ với Lục. Ngành chăn nuôi heo năm nay ăn nên , họ kiếm bao nhiêu tiền.
Vốn dĩ bà nội Lục chẳng vui vẻ gì, nay Lục đón hề quan hệ thiết về nhà, bà càng thêm khó chịu. Rõ ràng là khả năng kiếm tiền, hiếu thảo với bà ?
Bà nội Lục lâu bước chân khỏi nhà. Mọi còn tưởng bà đổi tính tình, ai ngờ tin liền gây sự ầm ĩ. Rất nhanh, những hiếu kỳ vây quanh.
Lục Ngọc với giọng điệu sắc bén: “Tiền của , bà cho ai là việc của bà ! Hơn nữa, chúng ở riêng, còn nợ nần gì bà, xin bà đừng ở đây ba hoa nữa.”
Trước đây, khi Lục Ngọc còn ở thế đường cùng, đấu với bà nội Lục khí thế còn hề thua kém, chi đến bây giờ. Cô trải qua một năm luyện, miệng lưỡi giờ đây cũng sắc bén như dao.
Bà nội Lục cau mày: “Đây là thái độ của mày chuyện với trưởng bối ? Tao bà nội mày ? Mày cán bộ mấy ngày quên mất gốc rễ của .”
Lục Ngọc đáp : “Tình hình cụ thể trong lòng đều rõ, cần bà bận tâm.”