Lục Ngọc về, thấy chồng đang chuyện với mấy thím, liền trêu ghẹo. Cô chia cho họ chút sơn dại, đó mới nhà.
Phó Cầm Duy vội vàng theo Lục Ngọc. Nhìn cảnh đó, đều ngưỡng mộ, đúng là chồng xướng vợ ca.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
…
Loại quả dại hái núi , khi mang về xử lý ngay.
Anan
Cách sơn dại cũng đơn giản. Rửa sạch bằng nước giếng, đó bổ đôi. Quả nào sâu thì bỏ , giữ quả ngon, moi hạt bên trong , để riêng .
Còn việc luộc nướng, đợi cô về cũng .
Loại sơn dại vì quá nhỏ và lượng quá nhiều nên việc sơ chế tốn công sức.
Phó Cầm Duy cũng ở bên cạnh phụ giúp.
Chị hai và hai thấy họ, liền : “Không em đến cung tiêu xã , còn mau , sắp tan tầm !”
Lục Ngọc đáp: “Không vội!”
Thấy cô còn đang những việc , chị hai lập tức : “Việc cứ để chị , hai em cứ .” Nói , chị gọi cả chị ba , sang Lục Ngọc: “ , bọn chị rảnh lắm.”
Có chị em họ giúp đỡ, Lục Ngọc liền thời gian mua sắm. Cô nàng hiểu chuyện, miệng lưỡi lanh lợi như Lục Ngọc, cũng trách chú tư thiên vị cô, thật đều quý mến cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-254.html.]
Cô nàng lời cảm ơn hai, chị hai, chị ba.
Mấy chị dâu vội vàng xua tay, đây họ với Lục Ngọc phần vì lấy lòng, nhưng thời gian chung sống lâu ngày, tình cảm dần trở nên thật lòng.
Khi hai họ rời , Phó Cầm Duy thôn mượn một chiếc xe đạp. Anh chở cô đến cung tiêu xã.
Anh một chiếc áo sơ mi trắng khác. Bản vốn mang một khí chất thư sinh, mặc chiếc sơ mi trắng càng thêm phần thanh lãnh. giờ đây, khi nắm tay Lục Ngọc, toát lên sự tỉ mỉ và dịu dàng lặng lẽ.
Lục Ngọc cũng đổi y phục, cạnh Phó Cầm Duy, quả thực là một đôi trời ban. Lục Ngọc phía , Phó Cầm Duy chở cô .
Đầu cô khẽ tựa lưng Phó Cầm Duy, nhất thời cứng , đó lên tiếng: “Ôm chặt !”
Khoảnh khắc ấm áp của hai lọt mắt Lục Kiều. Mấy hôm nay, Lục Kiều luôn ngóng về Lục Ngọc, trong thôn ai cũng khen cô giỏi giang. Lục Kiều vốn đang mang thai, tâm tình cáu kỉnh, trong lòng một bụng lửa giận. Ra ngoài liền thấy Lục Ngọc cùng Phó Cầm Duy . Dáng vẻ mật của hai khiến cô thêm khó chịu. Nghĩ , bản hai nghìn tệ, thể dọa c.h.ế.t , so với Lục Ngọc, cô lập tức cảm giác ưu việt hơn hẳn. Chỉ là thấy gương mặt tuấn tú của Phó Cầm Duy, trong lòng khỏi chút tiếc nuối khôn nguôi.
Lục Ngọc mua nhiều đồ, từ phích nước nóng đến chậu nồi, đều là mua ở cung tiêu xã. Chủ nhiệm cung tiêu xã cho họ một cái giá ưu đãi. Phó Cầm Duy còn thương trong công việc, nên họ còn đặc biệt hứa sẽ tìm xe chở đồ về giúp.
Lục Ngọc tiêu hết ba trăm tệ, ngay cả rèm cửa sổ cũng mua mới. Nhân viên bán hàng cẩn thận chọn những món nhất trong kho. Lục Ngọc tiêu tiền thật sự sảng khoái, đặc biệt là khi sắp chuyển ngoài sống, sắm sửa cho căn nhà nhỏ của .
Phó Cầm Duy theo Lục Ngọc khỏi cung tiêu xã, thấy gương mặt cô ửng hồng, khóe miệng khẽ nhếch lên, hỏi: “Vui lắm ?”
Lục Ngọc gật đầu chắc nịch. Cô thể chuyển sống một , độc lập. Phó Cầm Duy thấy cô vui, cũng vui lây, : “Hiếm khi huyện một , em ăn mì thịt bò ?” Nghe trong huyện một quán mì thịt bò ngon. Người mì thịt bò, còn bán cả thịt bò kho tương. Nhờ phúc của đó, giá thịt bò cũng tăng lên.
Lục Ngọc : “Đừng lãng phí tiền nữa, nếu ăn, em nấu cho .” Thứ như thịt bò kho tương , cách cũng đơn giản, ăn vài lát ở ngoài thì ít, ở nhà thể ăn nửa cân, lời hơn nhiều. Khác với những khác, Lục Ngọc thường xuyên đến huyện nên nhiều hứng thú với nơi .
Hai mua đồ xong, định trở về. Vì thời gian rảnh rỗi, Lục Ngọc nhất quyết tự chở Phó Cầm Duy. Phó Cầm Duy : “Được!” Lục Ngọc thích đùa nghịch, luôn chiều theo ý cô.