Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-03-06 20:57:05
Lượt xem: 27

Túc Kiều Kiều thành công bị giọng nói này chấn động, cũng không dám lập tức đi vào.

Lúc này âm thanh manh quen thuộc vang lên: “Kích hoạt nhiệm vụ mới! Nhiệm vụ 6, một gia đình mới hài hòa, không thể có loại cực phẩm này, xin vui lòng giúp chồng đuổi người nhà họ Tống, phần thưởng: một cân phiếu thịt, hai gói phi vượng cay”

Anh mắt Túc Kiều Kiều sáng lên, xắn tay áo nắm tay, hùng hổ nói: “Tiếp theo mời xem biểu diễn của tôi!”

Hệ thống Hồng Nương vui mừng tung hoa trong đầu cô: “Ký chủ cố lên!”

...

Tống Thanh Hàm hiện tại thân thể không tốt, bình thường có thể nằm thì không đứng, bởi vậy ở ghế dài trong phòng khách dựa vào, trong tay cầm một quyển sách đọc.

Anh đoán chừng đợi lát nữa chờ Túc Kiều Kiều trở về, thì sẽ mang theo cô đi tới nhà họ Tống một chuyến, suy cho cùng cũng phải nhận thân.

Anh đã thất vọng với nhà họ Tống, nhưng thật sự không đi, bị nói không chỉ có anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ai ngờ còn chưa đợi bọn họ đi qua, đám người này đã tới, còn mang theo đứa con trai bảo bối của mình, dáng vẻ nhà mình chịu thiệt nói ngày hôm qua đồ ăn đãi khách của nhà họ Túc lại nhiều thịt như vậy, khẳng định là anh cho tiền, nhất định ép anh đưa tiền.

Từ ngày anh bị thương còn bị nhà họ Tống đuổi ra, anh không có bất kỳ tình cảm gì đối với nhà họ Tống nữa, bởi vậy đương nhiên sẽ không cho, ai ngờ đám người này lại muốn nhân cơ hội cường đoạt?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-57.html.]

Tống Thanh Hàm nhíu mày, đáy mắt lóe lên sự tức giận.

Có phải anh quá tử tế với gia đình này không?

Túc Kiều Kiều lúc này vọt tới, trực tiếp quát lớn một tiếng: “Các người đang trộm đồ hả?”

Hai người đang lục lọi trong phòng bếp bị hoảng sợ, Túc Kiều Kiều cũng thấy rõ dáng vẻ mẹ bà Tống, chắc mấy năm nay thật sự được Tống Thanh Hàm đưa tiền nuôi đến béo tốt, dù sao cũng là kiểu giàu có trong thôn, mặt mâm hơi mượt mà, vóc người không đủ, môi mỏng khắc nghiệt, một đôi mắt tam giác chờ cô.

Lại nhìn thiếu niên mười bảy tuổi Tống Thanh Sơn đi theo bên cạnh bà ta, cũng hơi mập, đoán chừng cao hơn mẹ Tống một cái đầu, cũng cao hơn Túc Kiều Kiều nửa cái đầu, một mét bảy đỉnh trời, cũng có mắt tam giác, nhìn dung mạo, hoàn toàn không giống kiểu tuấn lãng như Tống Thanh Hàm.

Việc này hình như không hợp với cái gọi là gen di truyền? Chẳng lẽ Tống Thanh Hàm chuyên môn chọn chỗ tốt của bọn họ?

Túc Kiều Kiều trong lòng lẩm bẩm một câu.

Mẹ Tống bị hoảng sợ, nhưng nhìn con ranh này đã biết ngay thân phận, bà ta cũng không sợ, dù sao cũng là trưởng bối, lập tức trực tiếp chống lưng, trừng mắt nhỏ, chỉ vào mũi cô mũi mắng: “Làm sao? Tôi là mẹ chồng cô, cầm chút thức ăn thì làm sao hả?? Tống Thanh Hàm đều do tôi nuôi lớn, cô là con dâu mà sáng sớm đã lười biếng, không biết đến nhà kính trà cha mẹ sao?”

Ở phía sau mẹ Tống, Tống Thanh Sơn khinh thường cười cười, tiếp tục lục lọi trong phòng bếp.

Loading...