Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 328
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:12:58
Lượt xem: 9
Thậm chí muốn nói kết hôn, Túc Kiều Kiều cũng cảm thấy cô không bài xích cho lắm.
Tống Thanh Hàm đưa cô về nhà liền lễ phép tạm biệt, tuy nhiên trước khi tạm biệt, hai người còn hẹn thời gian và địa điểm hẹn hò tiếp theo.
---------------
Đẩy cửa ra, Túc Kiều Kiều đi vào phòng, lập tức nhận được ánh mắt hóng hớt của ba mẹ: “Thế nào? Cảm thấy được lắm đúng không?”
Túc Kiều Kiều mím môi cười, có chút ngượng ngùng, lại thoải mái gật đầu: “Vâng! Rất được.”
Mẹ Túc cười đắc ý: “Mẹ đã nói mà, người mà bạn mẹ giới thiệu đâu thể kém được.”
Ba Túc lập tức vỗ m.ô.n.g ngựa: “Đúng, vẫn là em lợi hại, em xem đó, giới thiệu cho con gái bao nhiêu đối tượng, có ai đã thành công chưa?”
Mẹ Túc càng thêm sung sướng: “Trong tay em còn có chút cổ phiếu ưu tú, nếu không cũng giới thiệu cho những đứa nhỏ kia nhỉ? Vạn thành được không.”
“Có thể.” Ba Túc vội vàng gật đầu.
Mẹ Túc: “Vậy thì em đi gọi điện cho bọn họ.”
Túc Kiều Kiều bị lãng quên: “...”
Đột nhiên có chút nhớ người vừa mới tách ra.
Đang nghĩ, điện thoại di động rung lên một chút, cô cúi đầu nhìn, chỉ thấy người cô nhớ tới gửi tin nhắn: “Nhìn xem, vừa rồi có người b.ắ.n pháo hoa.”
Theo đó là một hình ảnh, pháo hoa nổ tung trên không trung, không biết là ở đâu, trong thành phố đã sớm cấm b.ắ.n pháo rồi.
Túc Kiều Kiều tò mò chạy ra ban công nhìn ra ngoài.
Thấy bên ngoài yên tĩnh, đột nhiên có người cúi đầu gọi cô: “Ở đây!”
Túc Kiều Kiều cúi đầu, chỉ thấy người vừa mới chia tay đang đứng dưới đó, khuỷu cầm theo tây trang, mặc áo sơ mi trắng, đôi chân thon dài.
Người đó đang vẫy tay với cô, dưới ánh đèn đường sáng ngời, cô nhìn thấy anh rất rõ ràng.
Bỗng nhiên trong lòng dâng ra một cỗ ngọt ngào, cô phất tay với anh, hô một tiếng: “Sao chưa về nữa anh?”
“Đi ngay đây.” Tống Thanh Hàm cười cười, lại ngửa đầu nhìn cô hai lần, mới xoay người rời đi.
Đã lâu không gặp vợ, có chút luyến tiếc...
Anh lưu luyến không rời, Túc Kiều Kiều tuy rằng cảm thấy có chút khoa trương, nhưng cực kỳ hưởng thụ, khóe miệng mỉm cười đã sắp đến mang tai
Tống Thanh Hàm đi tới, chỉ nghe thấy âm thanh của hệ thống Hồng Nương trong đầu không ngừng vang lên: “Giá trị tình yêu tăng thêm 10...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-328.html.]
“Giá trị tình yêu tăng 5...”
“Tổng giá trị tình yêu là 95! Ký chủ vui lòng tiếp tục làm việc chăm chỉ, sẽ sớm thành công!”
Tống Thanh Hàm có chút ngoài ý muốn, xem ra trải nghiệm trong quá khứ, cho dù không có ký ức, nhưng tình cảm trong cô vẫn đủ nồng đậm, nghĩ đến đây, anh thả lỏng hơn, hai người đã được vận mệnh gắn kết, sẽ là người yêu, cho nên không phải lo lắng.
Túc Kiều Kiều cũng thấy kỳ lạ, nhưng trong nháy mắt cúi đầu nhìn thấy anh, cô quả thật là siêu cấp vui mừng, hận không thể chạy xuống,
Một khắc kia, Túc Kiều Kiều cảm thấy, anh chính là người mình vẫn luôn chờ!
Thời gian này, cô luôn cảm thấy bên cạnh hẳn là có người.
Hôm nay một đường đi dạo phố mấy tiếng đồng hồ là tình huống duy nhất không có cảm giác kia, mà lúc này, bên cạnh cô, quả thật có một người rất thích hợp, không có một chút bất cập.
Ý thức được điểm này, Túc Kiều Kiều đưa mắt nhìn Tống Thanh Hàm rời đi, trong lòng giống như đã quyết định, căng mặt xoay người.
Khi cô quay người lại, hai người trung niên đang xem kịch cũng lập tức dời ánh mắt, cười ha hả nói: “Ối ối, phim này thật buồn cười!”
Túc Kiều Kiều trợn trắng mắt, bước nhanh đến trước mặt hai người, cô chìa tay: “Mẹ, đưa sổ hộ khẩu cho con!”
Ba mẹ Túc: “Cái gì.”
Ba Túc: “Không phải ba nghe nhầm chứ?”
Mẹ Túc: “... Em cũng nghĩ vậy.”
Gương mặt nghiêm túc của Túc Kiều Kiều nhất thời bật cười, tuy nhiên vẫn nói: “Mẹ, đưa con sổ hộ khẩu, con muốn kết hôn rồi!”
Ba mẹ Túc: “...”
Vân Mộng Hạ Vũ
...
Tống Thanh Hàm mới ngồi lên xe đang muốn khởi động xe, bỗng nhiên nghe thấy trong đầu vang lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc của hệ thống Hồng Nương: “Giá trị tình yêu tăng lên 100!!!”
Tống Thanh Hàm lập tức từ trong xe đi ra, căng thẳng đè nén kích động trong lòng, nói: “Đổi đồ!”
Vài phút sau, Túc Kiều Kiều vừa từ chỗ ba mẹ lấy sổ hộ khẩu, bỗng dưng nghe thấy tiếng chuông cửa, cô nghi hoặc đi qua mở cửa, chỉ thấy ở bên ngoài, thang máy vẫn chưa mở, anh chống vách tường, giống như là từ lầu một leo cầu thang lên.
Hai người gặp nhau, Túc Kiều Kiều ngơ ngác nói: “Sao anh lại...”
Một thứ bị ném vào miệng cô, vừa vào đã tan, tiết tất nhanh đến mức cô cô còn không kịp phản ứng.
Tống Thanh Hàm mỉm cười, mạnh mẽ tiến lên ôm lấy người nọ, hơi thở dốc thấp giọng nói: “Kiều Kiều, cảm ơn em đã yêu anh đến vậy!”
Ký ức tua chậm trong đầu, Túc Kiều Kiều có chút choáng váng, nghe xong lời thì thầm của anh, cô theo bản năng đáp lại anh một câu: “Cũng cảm ơn anh đã tìm được em.”
HOÀN