Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 285
Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:35:35
Lượt xem: 4
Túc Kiều Kiều: “... Coi như anh giỏi!”
Cuối cùng vận động đơn giản trải qua một tiếng rưỡi, Túc Kiều Kiều thật sự không còn một chút khí lực, dậy cũng không dậy nổi, lúc này mới dừng lại.
Tống Thanh Hàm còn nhíu mày, nói: “Sức khỏe của em quá yếu, nên tập thể dục, cho dù giảm cân thành công cũng phải rèn luyện.”
Túc Kiều Kiều: “Ha ha...”
Cô cười khiến cho cơ bắp đau nhức, nhất thời sắc mặt vặn vẹo: “Tống Thanh Hàm, đồ đáng ghét nhà anh!”
Đồ đáng ghét Tống Thanh Hàm mím môi cười, bình tĩnh lại hôn lên gương mặt của cô: “Không tức giận không tức giận, làm đồ ăn ngon cho em.”
Túc Kiều Kiều nức nở nước miếng, không nói gì nữa.
Dạy đồ đệ, sư phụ có thể há miệng chờ ăn, thật tốt!
Có điều đến buổi tối, mới là thời điểm tốt để tính sổ.
Tống Thanh Hàm thật sự nghiêm trang vì cô, cơ thể quá yếu, tương lai bệnh tật cũng nhiều, hơn nữa anh hy vọng có thể ở bên cô lâu dài, tự nhiên phải rèn luyện.
Nhưng khi anh nằm trên giường vào ban đêm, lúc muốn làm gì đó thì anh lại bị từ chối.
Người trong n.g.ự.c rưng rưng nhìn anh: “Tống Thanh Hàm, có phải anh không yêu em không?”
Tống Thanh Hàm sắc mặt ửng đỏ, nhưng trong căn phòng tối tăm, không nhìn thấy, anh mím môi, đáy mắt ngượng ngùng vẫn không tan, hôm nay Kiều Kiều thật sự chịu khổ, trước kia giữa hai người chưa bao giờ thẳng thắn nói thích hay không thích, yêu hay không yêu.
Tình cảm giữa bọn họ, có chút theo lẽ đương nhiên, cảm giác nước chảy thành sông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-285.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này bị cô hỏi, Tống Thanh Hàm liền có chút thẹn thùng, nhưng vẫn lập tức lắc đầu: “Không có!”
Túc Kiều Kiều u oán nhìn anh một cái, lẩm bẩm nói: “Sao không có, anh xem em nói mệt mỏi, anh đều không ngừng, nhất định phải bắt em vận động, đỡ tấn còn phải kiên trì đến một phút đồng hồ, bằng không không chịu kết thúc, em đã khóc rồi mà anh cũng không buông...”
Cô nhỏ giọng nói buổi chiều Tống Thanh Hàm tra tấn cô, càng thêm uất ức.
Uất ức còn chưa tính, còn muốn xoay người nằm sấp trong n.g.ự.c anh kể khổ.
Nhưng chính vì thế khiến Tống Thanh Hàm đau đớn vô cùng, ước gì có thể trở lại quá khứ đánh mình một trận, đồng thời cũng rất chột dạ, yếu đuối nói: “Anh muốn làm hao sức lực của em, chỉ có mệt đến cực hạn, mới có hiệu quả, thế mới giúp em giảm cân.”
“Em không tin!” Túc Kiều Kiều hừ một tiếng, thở phì phì, trên tay lại còn ôm anh không buông.
Tống Thanh Hàm cũng bởi vậy mà không thật sự lo lắng, chỉ có đau lòng, vỗ lưng cô dỗ dành: “Vậy làm thế nào em mới tin tưởng?!”
Hai ngón tay Túc Kiều Kiều khẽ điểm cánh môi của anh, lập tức thay đổi giọng điệu: “Mỗi tối nói năm lần “Vợ ơi, anh yêu em!” , kiên trì nửa tháng, em sẽ tin tưởng anh!”
Hai má Tống Thanh Hàm ửng đỏ: “Được, vợ ơi anh yêu em....”
Âm thanh ngay từ đầu nho nhỏ, yếu ớt, lực đạo tim đập thình thịch tăng lên không ít, chờ nói hai lần, âm thanh đều ổn định.
Đúng vậy, anh yêu vợ mình thế đấy!
Lần cuối cùng, giọng Tống Thanh Hàm đã khôi phục âm lượng bình thường, mang theo chút trầm thấp: “Vợ ơi, anh thực sự yêu em!”