Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 241
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:55:18
Lượt xem: 11
“Đám bạn của mày có đứa nào ra hồn không? Làm cán bộ? Mơ mộng hão huyền!”
“Ba dựa vào đâu mà nói như vậy?” Tống Ngộ An tức giận, lập tức ôm trái tim: “Mẹ, con khó chịu.”
Kỷ Nhã vốn cũng muốn nhìn con trai chịu khổ, nhưng vừa nhìn anh thím ấy như vậy, lại mềm lòng, đỡ anh ta cẩn thận hỏi, lại quay đầu khiển trách chồng: “Anh nói xem, sao còn so đo với con trai chứ? Nói chuyện bình tĩnh không được sao? Thằng bé như thế là học từ anh cả!”
Tống Hoài Cẩn hoàn hồn, nhìn dáng vẻ sắc mặt con trai tái xanh, lại nhìn dáng vẻ vợ mình, đau đầu như nứt ra, hết lần này tới lần khác nghĩ đến khả năng kia, lại càng thêm bực bội, vung tay, đen mặt rời đi.
Chú ấy phải tự mình điều tra!
*****
Túc Kiều Kiều từ huyện trở về còn chờ mong một chút.
Chỉ là hiển nhiên sự việc không nhanh như vậy, ngày hôm sau có báo chí đưa tin đại hội khen thưởng lần này, trong đó trong có nhật báo Kim Dương, ảnh chụp của Tống Thanh Hàm rõ ràng ở trong đó.
Ba mẹ nhà họ Túc vui vẻ cười không khép miệng lại được, con rể lên báo, đây chính là chuyện tốt!
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong nhà còn có phần thưởng mà con rể đạt được, càng làm cho bọn họ thoải mái hơn không ít.
Túc Kiều Kiều và Tống Thanh Hàm ở nhà nhỏ còn tốt, nhà họ Túc thật sự là người đến người đi, mỗi ngày một đống khách khứa ập tới.
Về phần ba mẹ Tống, cả hai cực kỳ nóng mắt, nhưng Túc Kiều Kiều quá khó đối phó, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn, ngẫu nhiên nói điêu ngoa hai câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-241.html.]
Con trai còn đang ở trong tù, phải sang năm mới có thể đi ra, lúc này không thể ầm ĩ, ầm ĩ cũng không có chỗ tốt đối với bọn họ.
Dù sao tương lai thằng cả còn phải hiếu kính bọn họ.
Túc Kiều Kiều và Tống Thanh Hàm ẩn nấp phía sau người, an cư lạc nghiệp.
Bọn họ đã nói xong với Vương Kiêu, anh ấy rảnh rỗi sẽ tới đón bọn họ đi chợ mua đồ, đến lúc đó cho chút tiền xăng là được.
Túc Kiều Kiều đương nhiên không thể để cho anh ấy làm việc vô ích, thế nên cô cho không ít đồ ngon.
Các loại nguyên liệu nấu ăn vận chuyển trở về, Túc Kiều Kiều vụng trộm làm xong, chờ đêm tối yên tĩnh nhất, Kế Hoàn vụng trộm đi tới, rồi mang những thứ kia đến trấn bán.
Xoay tay như vậy, mỗi ngày đều có thể kiếm được vài đồng, lúc nguyên liệu nấu ăn đắt tiền, thậm chí có thể kiếm được hơn mười đồng.
“Kiều Kiều, hai ngày nay còn thường xuyên có người tới hỏi thăm chuyện của Tống Thanh Hàm. Hôm nay thím vừa mới gặp được hai người, nói là phóng viên trong thành phố, muốn tìm hiểu một chút thanh niên dũng đấu heo rừng rốt cuộc là gia đình giáo dục được.” Thím Vương cách vách thấy Túc Kiều Kiều ở trong sân, liền hô một tiếng.
Túc Kiều Kiều ngoài ý muốn nói: “Chuyện này đã qua gần mười ngày rồi, còn có người tới ư.”
“Chứ sao!” Thím Vương cười nói: “Thím nói với người ta, đứa nhỏ này đáng thương biết bao.”