Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:54:17
Lượt xem: 11
“Kiều Kiều rất sợ lạnh, còn sắp đến mùa đông rồi, một bộ quần áo bông sợ là không đủ, con muốn làm cho Kiều Kiều một cái áo len dài hơn một chút.”
Nói đến đây, Tôn Phương lập tức quên giáo huấn con gái, gật đầu nói: “Trong nhà còn, chỉ đủ làm một cái áo bông của con.”
Tống Thanh Hàm: “Con còn có áo khoác quân đội, không cần làm nữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tôn Phương càng thêm hài lòng, trong mắt cũng có một chút ý cười: “Trong nhà cũng không phải không có tiền, dù sao cũng phải làm một món thay thế, lần sau cầm theo kích cỡ của con tới, mẹ làm cho con một cái.”
Nếu là bình thường, bà ấy cũng sẽ không làm, chỉ là anh đối xử cới con gái nhà mình tốt như vậy, vừa vặn trong nhà kiếm được nhiều tiền.
Thời gian này Kiều Kiều cũng lấy không ít đồ trở về, như thế nào cũng phải đầu đào báo lý, nhất là đứa nhỏ này không có ba mẹ yêu thương, bà ấy càng không thể khinh thường.
Tống Thanh Hàm muốn từ chối, nào cần, da thịt dày như anh đây, hơn nữa mùa đông này cũng không tính là rất lạnh.
Chỉ là Tôn Phương đã khoát tay bảo anh đi.
Anh có chút sững sờ xoay người, lúc đi bước chân là bình thường, vẻ mặt trên mặt lại phá lệ quái dị, đáy lòng có chút chua xót, càng thêm là ấm áp.
Mặc kệ phần tốt này là vì sao, tóm lại là anh chiếm được chỗ tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-221.html.]
Thật ra sau khi lớn lên, Tống Thanh Hàm cũng từng hoài nghi, rốt cuộc mình lớn lên như thế nào, từ nhỏ đến lớn, quần áo đều là nhặt từ cái cũ nát kia của ba mẹ, mùa đông là mùa anh sợ nhất, bởi vì mỗi khi đến lúc này, cả người anh sẽ lạnh như băng, tùy thời có thể đóng băng đến chết.
Anh cũng nghĩ tới, hoặc là cứ như vậy c.h.ế.t đi.
Nhưng hết lần này tới lần khác anh mạng lớn, lại luôn luôn sống sót, trong đó luôn có người tốt bụng, chỉ là người tốt bụng kia sẽ không phải là ba mẹ mình, bọn họ có đôi khi nhìn anh, làm cho anh cảm thấy bọn họ ước gì anh có thể c.h.ế.t đi.
Nhưng có đôi khi lại cho anh một chút đồ ăn, giống như là sợ anh thật sự chết.
Trước kia khi còn bé có thể chịu đựng được, là Đại Ngưu luôn trợ giúp anh, sau đó là Túc Chính Dương.
Đại Ngưu luôn nói là mình trợ giúp cậu ấy, cho cậu ấy kỹ năng sinh tồn, để cho cậu ấy có thể ở thời điểm gian khổ kia, sống thật tốt, không đến mức bị ba mẹ xem nhẹ, lớn lên còn có thể có bản lĩnh cưới một người vợ.
Thật ra Đại Ngưu không biết, nếu không phải Đại Ngưu khi còn bé thường xuyên trộm quần áo của mình cho anh mặc, thì anh có thể thật sự đã đông lạnh đến chết.
Bị thương giải nghệ, là anh không muốn lãng phí tài nguyên quốc gia, anh cảm thấy mình ở trong quân đội tương đương với một phế nhân, chưa từng đi học, cho dù nhận chữ cũng không đủ tư cách, năng lực làm văn chức không đủ, làm võ song cơ thể không được, lúc này mới lựa chọn giải nghệ, nhà nước trợ cấp cho anh, đã đủ rồi, càng đừng nói...