Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:27:42
Lượt xem: 17
Buổi tối nơi này cũng không có đèn đường, đen như mực, nếu là người không phải quen thuộc đường nơi này, thì ai cũng không dám đi.
Túc Kiều Kiều đương nhiên đi ở phía sau, Tống Thanh Hàm ở phía trước mở đường.
Khi đi tới lối vào cánh đồng lúa, một bóng người đen nhánh từ phía sau một đống cỏ nhảy ra, muốn tập kích Tống Thanh Hàm.
Chỉ là mới tới gần, người nọ liền lập tức giật mình hét lên: “Sao lại là đàn ông?”
Tống Thanh Hàm và Túc Kiều Kiều: “...”
Rõ ràng có gì đó không đúng khiến vẻ mặt hai người rùng mình.
Trong bóng tối, vẻ mặt vốn bình thản của Tống Thanh Hàm đột nhiên biến thành lạnh lùng cứng rắn, nhìn người nọ phát hiện có gì đó không ổn liền muốn rút lui.
Tống Thanh Hàm trực tiếp tiến lên một bước, một tay kéo Túc Kiều Kiều, tay kia hóa thành nắm đấm, một quyền vung sang, nắm đ.ấ.m cứng rắn đánh vào mặt người đàn ông rút lui không kịp kia, chỉ nghe một tiếng nức nở thê lương, kẻ đó lui về phía sau hai bước, nghe tiếng bước chân kia, giống như là ngã xuống.
Tống Thanh Hàm mím chặt môi, nhanh chóng tiến lên, không đợi tên đó đứng lên, đã tiện tay cho một cước.
“Á ôi.”
Một tiếng kêu đau đớn, người đàn ông dường như bị chọc giận, hung tợn nghiến răng, xông lên muốn đối phó với anh.
Túc Kiều Kiều hất tay anh ra: “Anh đánh cho hắn ta không chạy được rồi nói sau.”
“Được.” Tống Thanh Hàm cúi đầu đáp một tiếng, nhanh chóng nhào về phía người nọ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-153.html.]
Túc Kiều Kiều không thấy rõ tình thế, nhưng có thể nhìn thấy thân hình mơ hồ mơ hồ và động tác.
Động tác của người trước mắt mang theo một trận gió, đ.â.m đến hai má cô hơi đau, đôi mắt cũng có chút kinh ngạc trừng mắt.
Tống Thanh Hàm của lúc này, cho dù không thấy rõ dáng vẻ, nhưng cảm giác mang tới cho cô hoàn toàn bất đồng, giống như một con báo cởi bỏ đi lớp ngụy trang, xông thẳng vào cổ mục tiêu cắn chặt.
Túc Kiều Kiều trong lúc nhất thời đều quên hô hấp, mãi cho đến khi “rắc” một tiếng, sau đó lại là một chuỗi tiếng kêu thảm thiết,
Ngay sau đó là tiếng người xa lạ kia kêu đau đớn: “Chân của tôi... Ôi... Đau c.h.ế.t tôi...”
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Tống Thanh Hàm lập tức xoay người lôi kéo Túc Kiều Kiều bị dọa ở phía sau: “Không sao chứ?”
“Không sao cả.” Túc Kiều Kiều mím môi cười, khi bị anh nắm tay, trái tim đột nhiên ổn định lại, lôi kéo anh đi về phía trước xem xét tình huống.
Mọi người đều xem phim ở cánh đồng lúa cách đó hơn một trăm mét, động tĩnh bên này không ai biết.
Có điều sau khi người nọ ngã xuống, phía sau một đống cỏ trong lúa, lập tức xuất hiện một ít động tĩnh, Tống Thanh Hàm vẻ mặt lạnh lùng, nghe được động tĩnh, cước bộ giật giật, lại cố kỵ Túc Kiều Kiều, nên không đi theo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này ở trong lòng anh, an nguy của Túc Kiều Kiều càng thêm quan trọng.
Có điều sau động tĩnh đó, lập tức một âm thanh thanh thúy giống như là được giải thoát, vui sướng hô lên: “Kiều Kiều tôi ở chỗ này!”