Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:27:05
Lượt xem: 25

Có điều thời đại này, quần áo của mọi người cũng không nhiều, tủ trống rỗng, Túc Kiều Kiều chọn một khoảng trống cho Tống Thanh Hàm để quần áo.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô sáng ngời, lập tức cầm ba chiếc quần lót đặt trong tủ quần áo của Tống Thanh Hàm.

Đặt nó ở trên...

Vừa lúc cái thứ đồ kia đè lên bộ quân phục bảo bối kia, Túc Kiều Kiều cảm thấy có chút quái dị, cân nhắc một chút, lại cầm lấy định đặt ở dưới quần áo để giấu đi.

Bỗng nhiên bên tai một tiếng thăm dò hỏi: “Đang tìm gì vậy?”

“Á!” Túc Kiều Kiều bị dọa đến mức thét chói tai một tiếng, tay cầm quần áo run lên, theo bản năng ôm đầu, quần áo trong tay giương lên, tất cả đều rải lên đầu người phía sau.

Hai người phục hồi tinh thần nhìn nhau, cuối cùng rơi vào im lặng thật sâu: “...”

Tống Thanh Hàm ngơ ngác lấy vải mềm mại từ trên đầu xuống, nhìn khối vật mỏng manh mềm mại trong tay, lại nhìn hình dạng...

Túc Kiều Kiều đầu óc cứng đờ, ngây ngốc nhìn động tác của anh, mắt thấy đôi mắt kia nhìn về phía mình, lập tức rùng mình, làm kẻ ác cáo trạng trước: “Anh đi kiểu gì mà không có âm thanh!”

“... Tôi sai rồi.”Tống Thanh Hàm còn chưa kịp trêu chọc, lập tức kinh ngạc.

Nếu anh không muốn tạo ra tiếng vang, rất đơn giản, dù sao mấy thứ này có đôi khi liên quan đến tính mạng của bọn họ, vừa rồi nhìn cô giống như đang làm chuyện xấu, Tống Thanh Hàm liền nhịn không được muốn trêu chọc cô, ai ngờ biến khéo thành vụng, chỉ có thể thành thật xin lỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-144.html.]

Túc Kiều Kiều lấy vải vóc trên tay anh, lại nhặt hai cái rơi xuống đất, dữ dằn nói: “Nhắm mắt lại! Không được tôi cho phép thì không được mở mắt ra!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“À.” Tống Thanh Hàm lui về phía sau hai bước, nhắm mắt lại.

Túc Kiều Kiều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, nhanh chóng ném quần áo vào trong tủ quần áo, cũng mặc kệ nó để ở đâu, cô nhanh chóng đóng cửa lại.

Chỉ là cô mới động, thì đã bị người phía sau ngăn lại.

Chỉ thấy Tống Thanh Hàm vừa mới nhìn xúc động đã mở mắt ra, trong mắt mang theo ý cười rõ ràng.

Túc Kiều Kiều vừa xoay người, đã bị anh ôm lấy, tay kia lại duỗi dài lấy thứ kia ra, lông mày khẽ nhíu, như không có việc gì nói: “Đây là thứ gì? Quà của em cho tôi à?”

Trên mặt Túc Kiều Kiều lại đỏ ứng, thậm chí cách quần áo mỏng manh, nơi mà bàn tay ôm eo mình chạm vào cũng nóng bỏng, cô căng mặt: “Đúng vậy! Làm sao hả!”

“Cám ơn, tôi rất thích.” Tống Thanh Hàm nhìn biểu cảm hung ác mạnh mẽ của cô, nhịn không được cười buồn bực một tiếng, trên tay dùng sức ôm người càng chặt.

Anh vốn cao lớn, Túc Kiều Kiều cũng chỉ cao đến n.g.ự.c anh, lúc ôm như vậy, căn bản không nhìn thấy biểu cảm của anh.

Túc Kiều Kiều bĩu môi, muốn tiếp tục tỏ vẻ tàn nhẫn, thì tay cũng đã bóp thịt anh, nhưng cảm nhận được trên n.g.ự.c anh truyền đến tiếng cười chấn động nhẹ, cô lại không đành lòng, từ bóp biến thành ôm, đầu chôn ở trong n.g.ự.c anh, buồn bực lẳng lặng: “Không thích cũng không được đâu, đây chính là lần đầu tiên tôi làm quần áo.”

Loading...