Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 126
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:26:31
Lượt xem: 18
Chẳng lẽ nói... Anh có muốn hôn chúc ngủ ngon không à?
Thật sự xấu hổ đến mức không nói nên lời!
Túc Kiều khẽ cắn chặt môi dưới, lòng bàn tay rủ xuống hai bên đã đầy mồ hôi, thời tiết tháng sáu, ở nơi hoàn cảnh này so với bốn mươi năm trước không biết tốt hơn bao nhiêu lần, lúc này nhiệt độ không tính là vô cùng nóng, buổi tối thậm chí còn có chút lạnh lẽo, nhưng sau trán cô lại tất cả đều là mồ hôi.
Tống Thanh Hàm nhận thấy được sự khẩn trương của cô, trong lòng càng thêm buồn bực, liếc mắt một cái, chỉ thấy cái mũi nhỏ kia tràn đầy mồ hôi nhỏ nhắn, cánh môi đều bị cắn trắng bệch, hô hấp cũng ngắn ngủi hơn rất nhiều, trên người dường như đều bắt đầu xuất hiện một tia hương thơm?
Tống Thanh Hàm không dấu vết ngửi một chút, xác nhận không ngửi nhầm, là mùi hương trên người cô, lập tức cảm thấy cổ họng hơi căng thẳng, hạ giọng trêu chọc nói: “Còn không nói? Khó khăn như vậy sao em?”
Hệ thống Hồng Nương: “Nói đi! Nói đi! Đừng chần chừ nữa!”
Túc Kiều Kiều bị ầm ĩ đến đau đầu, hết lần này tới lần khác, cô quả thật khó có thể nói ra, hai bên mâu thuẫn, cô sắp khóc thật rồi.
Tống Thanh Hàm đợi hồi lâu, thấy cô vẫn không dám nói, có chút thất vọng lui thân mình ra, một chân đứng thẳng, ôm bả vai cô nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, không nói thì không nói, đi ngủ đi.”
Khi anh hơi dùng sức, đưa cô đến bên giường, Túc Kiều Kiều cắn răng, nắm tay anh, hít sâu một hơi, tốc độ nói nhanh lại hàm hồ nói: “Muốn hôn chúc ngủ ngon!”
Nói xong, cô vội vàng nhắm mắt lại, da đầu cũng giống như muốn nổ tung!
Nói ra rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-126.html.]
Ngược lại là nghe kia lại cho rằng mình bị ào giác: “Cái gì?”
Túc Kiều Kiều mím môi, vừa nãy đã dùng hết sức lực của cô rồi, không có dũng khí nói lần thứ hai, trực tiếp đi tới bên kia, nhanh chóng bò lên giường, trên người cô còn có một tầng mồ hôi mỏng, cửa sổ thổi tới cơn gió lạnh lẽo, làm cho cô rùng mình một cái, vội vàng đắp chăn cho mình.
Không nghe thấy cũng tốt, cô chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, trấn an trái tim nhỏ bé đang đập lung tung của mình, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
...
Tống Thanh Hàm còn đứng ở đó, vốn tưởng rằng là ảo giác, phản xạ lại hỏi một câu, nhưng nhìn phản ứng của cô, ánh mắt Tống Thanh Hàm lóe lên, ý cười khóe môi rốt cuộc không ngừng được, lại không dám cười ra tiếng, chỉ có thể im lặng cười.
Hôn chúc ngủ ngon?
Kiều Kiều đang đòi hôn chúc ngủ ngon với anh?
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Thanh Hàm thật ra cũng chưa từng đi học, ba mẹ Tống đương nhiên không có khả năng nỡ bỏ tiền cho anh, nhưng anh hiếu học, trong đại đội trước đây thanh niên trí thức tổ chức lớp xóa mù chữ, sau khi anh hiểu chuyện vẫn lén lút đi học lỏm, bản thân anh thông minh, thật sự học không ít chữ.
Về sau ở trong quân đội, bởi vì thái độ này, lãnh đạo vô cùng thích, có cơ hội học tập cũng vẫn để cho anh đi, hơn nữa anh thích đọc sách, đọc không ít sách, đối với rất nhiều thứ đều có thể nghe hiểu.