Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 92: Các Thôn Cảm Ơn
Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:28:34
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ơn cứu mạng, nặng tựa Thái Sơn.
Mấy thôn khi phấn khích, cũng quên ân nhân của . Họ bàn bạc, dù hiện tại cuộc sống còn khó khăn, cũng dốc hết sức để tạ ơn .
Trong một buổi sáng trời trong nắng , sự yên bình của thôn Lai Phúc phá vỡ.
Trước cửa thôn nhiều kéo đến, đông đúc mênh mông, chia thành mấy đội.
Không xe ngựa xa hoa, tiếng chiêng trống huyên náo, chỉ từng khuôn mặt trải qua phong sương nhưng tràn đầy lòng ơn chân thành.
Đi là các lý trưởng và tộc lão của các thôn, phía là những thanh niên trai tráng trong thôn, đến những già, phụ nữ và trẻ em.
Họ hoặc gánh gồng, hoặc xách giỏ, bên trong chứa đựng tấm lòng mộc mạc nhất mà các thôn thể dâng tặng.
Những tấm vải thô mềm mại, nông cụ mới đúc, và mấy túi kê vàng mà họ chắt chiu tiết kiệm mới góp đủ.
Đoàn dừng bên ngoài nhà Lâm Mạn Mạn, dân thôn Lai Phúc cũng kéo đến xem náo nhiệt, xảy chuyện gì.
Lâm Mạn Mạn và Tô thị sáng sớm thức dậy cũng cảnh tượng cho kinh ngạc, nhất thời .
Lý trưởng của Lý Gia Câu dẫn đầu : “Lâm cô nương là ân nhân của tất cả chúng . Bốn thôn chúng , gần ngàn miệng ăn, hôm nay đến vì điều gì khác, chỉ vì dập đầu tạ ơn cô nương một tiếng. Nếu bản vẽ bánh xe nước của cô nương, chúng thể thành việc lớn đến ?”
Nói , ông dẫn đầu hướng về Lâm Mạn Mạn vái chào, những khác cũng nhao nhao quỳ xuống.
Lâm Mạn Mạn nào từng thấy trận thế lớn thế , mới thức dậy, đầu óc còn đang mơ màng, nhưng nàng cũng thể nhận lễ lớn đến , vội vàng đỡ lý trưởng dậy.
Thấy đám đông đen kịt phía đang quỳ xuống, nàng vội vàng : “Đừng đừng đừng, nào dám nhận! Chỉ là việc nhỏ giơ tay thôi, chỉ đưa ý kiến, vẫn là nhờ đồng lòng hiệp sức mới nên việc. Đừng khách sáo chứ.”
Nhất thời thể ngăn cản nhiều đến thế quỳ xuống, nên tất cả vẫn quỳ lạy.
“Tạ ơn Lâm cô nương cứu mạng!”
“Đại ân đại đức của Lâm cô nương, muôn đời khó quên!”
“Lâm cô nương là đại ân nhân của chúng !”
Những tiếng hô vang trời, xen lẫn tiếng nghẹn ngào của già, tiếng gầm gừ nén của những đàn ông, và tiếng nức nở chân thành của phụ nữ và trẻ nhỏ.
Lâm Mạn Mạn trực tiếp dọa ngây . Dẫu nàng sống một kiếp, trong ký ức của nguyên chủ còn trải qua cái c.h.ế.t, giờ phút cũng khỏi xúc động, vành mắt nóng lên.
Nàng vội vàng : “Chư vị, mau dậy ! Bản vẽ bánh xe nước thể giúp ích, đó là nhờ sự kiên trì và nỗ lực của . Mạn Mạn dám nhận công, việc cũng khiến hiểu một đạo lý, gặp chuyện vẫn dựa chính . Khi khó khăn, chỉ dân chúng đồng lòng hiệp sức mới thực sự thể sống .”
Mọi những lời cũng vô cùng xúc động, một đàn ông lớn tiếng hô: “ , vẫn dựa đôi tay của chính chúng ! Nếu dựa triều đình, mấy thôn chúng c.h.ế.t đói cả !”
Những khác cũng nhao nhao tán đồng. Lần tai ương bất ngờ ập đến, nhiều c.h.ế.t, nhưng nhận lương thực cứu tế của triều đình.
Không những thế, giá lương thực còn tăng vọt, dân chúng các nơi đều bất mãn trong lòng, giờ nhắc đến triều đình là đầy oán hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-92-cac-thon-cam-on.html.]
Chỉ là những lời cũng thể nhiều, nếu e rằng sẽ rước họa . Lâm Mạn Mạn thấy cũng hoảng sợ, thầm nghĩ vẫn còn thiếu kinh nghiệm, chuyện nếu truyền ngoài, e rằng sẽ rước lấy phiền phức.
Các lý trưởng trong thôn cũng vội vàng giữ : “Mọi cứ yên lặng một chút, đạo lý chúng trong lòng là , cứ theo đạo lý mà sống. Mọi đổ m.á.u đổ mồ hôi, bỏ công sức , mới giành con đường sống , cuộc sống cũng trân trọng, và luôn nhớ ơn Lâm cô nương.”
Một trận tai ương khiến đoàn kết từng , các thôn đều đưa những lễ vật cảm ơn chuẩn sẵn.
Lâm Mạn Mạn những lễ vật mộc mạc , nỡ lòng nhận, vội : “Mọi nhớ đến là , những việc cũng vì nhận lễ vật của các vị. Ngày nay cuộc sống đều gian nan, những thứ nếu tự dùng đến, còn thể đổi lấy ít tiền, cố gắng thêm chút nữa, trồng một vụ mùa, cuộc sống sẽ dần lên.”
Lời khích lệ của nàng khiến càng thêm cảm động, lượt lau nước mắt.
Lâm Mạn Mạn suy nghĩ một lát, bàn bạc với lý trưởng trong thôn, đó đưa một lời hứa với .
“Trong thôn chúng trồng một loại cây lương thực chịu hạn, sản lượng cũng cao hơn các loại cây thông thường. Chỉ điều là chúng mới trồng, bản chúng cũng đủ. Ta bàn bạc xong với lý trưởng, hễ thôn chúng hạt giống dư dả, nhất định sẽ đổi cho , để sớm trồng những loại cây lương thực .”
Nghe lời , đồng thanh hô vang, thi dùng tiếng hô để bày tỏ lòng ơn của .
Mấy vị lý trưởng cũng dẫn đầu bày tỏ: “Ơn nghĩa của Lâm cô nương, cùng ơn nghĩa của thôn Lai Phúc, chúng đều ghi nhớ. Sau hễ nơi nào cần đến mấy thôn chúng , dù là nước sôi lửa bỏng, tuyệt đối nhíu mày một chút nào.”
“ , tương trợ lẫn !” Mấy lý trưởng khác đồng thanh hưởng ứng.
Nghi thức tạ ơn mộc mạc nhưng long trọng in sâu lòng tất cả những dân chất phác, cũng khiến Lâm Mạn Mạn kiên định hơn với suy nghĩ của .
Con đường tuy gian khổ, nhưng chỉ cần kiên trì, chỉ thể giúp nương và cuộc sống , mà còn thể khiến dân chúng xung quanh dần dần cuộc sống .
Nàng lý tưởng to lớn đến , cũng cho rằng là một vĩ đại. chỉ cần nàng luôn kiên trì, sẽ một ngày, giúp đỡ nhiều hơn nữa.
Đã gần trưa, của các thôn mới dần tản . Lâm Mạn Mạn nhận bất kỳ thứ gì, cũng khiến càng thấy tấm lòng chân thành của nàng.
So với nàng, Tô thị còn từng thấy qua cảnh tượng như , mãi đến khi tản gần hết, mới cuối cùng hồn .
“Mạn Mạn… con thật sự là niềm tự hào của nương, nếu cha con còn sống thì…”
Lâm Mạn Mạn khẽ : “Cũng là cha nương dạy bảo, con mới một như thế nào. Hôm nay họ đến tạ ơn con, cũng là tạ ơn .”
Tô thị : “Chúng cố gắng trồng trọt, tranh thủ thêm nhiều lương thực, đều dùng hạt giống. Chỉ cần kho lương của lương, dù bất ngờ gặp tai họa cũng thể chịu đựng .”
Thời điểm sản lượng lương thực quá thấp, lương thực thu hoạch ngoài việc cung cấp cho gia đình ăn uống, còn nộp thuế. Nếu thuế thu quá cao, gia đình còn thắt lưng buộc bụng, nào của để dành?
Khả năng chống chịu rủi ro thực sự quá kém, chỉ cần gặp chút tai họa nào, đều bó tay, chỉ thể chờ đợi triều đình cứu tế.
nếu giống như , rõ ràng gặp tai họa , lương thực cứu trợ của triều đình vẫn đến, những thế, còn để mặc gian thương thao túng giá lương thực, thì thực sự là còn đường sống.
Muốn thực sự tự nắm giữ vận mệnh, thì vẫn lương thực trong tay, đây mới là điều quan trọng nhất.
Tô thị giờ đây cũng dần hiểu đạo lý , cũng thấu hiểu suy nghĩ của con gái, nên vô điều kiện ủng hộ nàng .
Nuôi dưỡng một cô con gái ưu tú như , là phúc đức mà nàng và Trường Phong tích lũy từ kiếp , là phúc khí của họ.