Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 89: Đồ Lưu Manh Thối
Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:28:31
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi về làng, còn cố ý đến tiệm trang sức mua một bông trâm cài tóc, còn mua hai phần điểm tâm, chuẩn dùng những thứ quà mắt.
Về đến làng, hết trở về nhà . Hưu vợ là chuyện lớn, cưới vợ càng là chuyện lớn, huống hồ cưới là vợ của em trai khuất của . Hắn hỏi ý già .
Trần thị giờ đang giường dậy, một là đối mặt với những chuyện phiền lòng trong nhà, hai là nạn đói, bà tuổi, thể quả thật bằng , một vòng quanh sân cũng thấy chóng mặt, thà cứ yên như còn hơn.
Thấy con trai lớn đột nhiên trở về, Trần thị tinh tường lập tức ngửi thấy một mùi vị đúng.
“Sao giờ ngươi về? Bây giờ như , công việc của ngươi thật , nhà chỉ trông cậy hai em ngươi thôi. Nếu khoản thu nhập nữa, cả nhà cứ chờ c.h.ế.t đói .”
Bà giờ đây vô cùng hoảng loạn, ngày nào cũng bẻ ngón tay tính toán thu nhập, xem thể mua mấy cân gạo, ăn chút thịt .
Lâm Trường Khánh hỏi: “Bọn họ ?”
“Con dâu thứ hai đang việc ngoài đồng, còn con mụ điên nhà ngươi chạy mất , giờ cũng lười quản nàng , ở nhà cũng gây chuyện, nàng là phiền, tạo nghiệt gì mà cưới về cái con mụ điên như .”
Lâm Trường Khánh , liền đóng cửa : “Mẹ, con cũng thấy nàng gần đây thật sự càng lúc càng thể thống gì, Hoành Viễn vốn dĩ là một đứa trẻ , cũng nàng dạy hư , giờ cũng thành kẻ bỏ . Nghe thằng nhóc Lâm Nghiễn ở thư viện thì tệ, sách cũng chăm chỉ, chừng thật sự thể vẻ vang tổ tông cho nhà họ Lâm.”
Trần thị , bĩu môi: “Ngươi đừng nhắc đến mấy con bọn họ với , là những kẻ an lòng, bản lĩnh hơn nữa thì ? Cũng là những kẻ vong ân bội nghĩa, trông cậy .”
Lâm Trường Khánh hạ giọng: “Mẹ, thật cũng cách để trông cậy , chỉ cần biến bọn họ thành nhà họ Lâm một nữa là ?”
Trần thị bĩu môi: “Trước đây cũng từng nghĩ đến cách , chính là cái vợ ngươi trộm rau bắt , nghĩ mượn cơ hội đó mà đưa bọn họ về nhà, việc kinh doanh trong tay cũng thể kiểm soát , tiền cũng mất, nhưng ai ngờ bọn họ chẳng chịu lời, hai đứa trẻ đó từ bụng Tô thị chui , là những kẻ cứng đầu, giờ đối xử với như , bản lĩnh thì còn trông cậy nữa?”
Lâm Trường Khánh : “Mẹ, Tô thị còn trẻ mà, con tin nàng tái giá, một quả phụ nuôi hai đứa con, lẽ nào còn thể sống cả đời? Lúc nếu chịu cưới nàng , nàng mừng rỡ đến mức nào. Nếu là nhà cưới nàng về, chẳng thuận lý thành chương mà trở về ?”
Lúc Trần thị mới vỡ lẽ: “Ý ngươi là… cưới nàng về ?”
Lâm Trường Khánh vội vàng gật đầu: “Gần đây con cũng đang phiền muộn đây, chúng bỏ bao nhiêu tâm huyết, bồi dưỡng Hoành Viễn thành tài, nhưng cái đàn bà ngốc nghếch Chu thị , nuôi con thành như , giờ cũng thành kẻ bỏ , nếu nghĩ cách, chẳng lẽ cứ nhà họ Lâm suy tàn như ?”
“Trước đây con nhận , nha đầu Mạn Mạn là một bản lĩnh, tự tùy tiện , gia nghiệp lớn như . Nếu Tô thị gả cho khác, những thứ chẳng sẽ thành của khác ? Của cải để chảy tay ngoài. Mặc dù đó chút vui vẻ, nhưng dù cũng là sống chung một mái nhà bao nhiêu năm, con nghĩ nàng chắc chắn vẫn sẽ bằng lòng.”
“Đợi nàng thật sự gả cho con, Mạn Mạn cũng thể tiếp tục giúp nhà họ Lâm kiếm tiền, thằng nhóc Lâm Nghiễn sách cũng giỏi giang, con cha dượng cũng bạc đãi nó, cứ để nó tiếp tục học thôi, cũng vẻ vang tổ tông cho nhà họ Lâm. Tô thị việc chu đáo, nàng ở nhà chăm sóc , con cũng yên tâm mà.”
Trần thị đến vô cùng động lòng, đều Lâm Mạn Mạn bản lĩnh, dẫn dắt nhiều trong làng đều cuộc sống , bà vẫn luôn hối hận khi đồng ý phân gia, giờ xem , đây quả thật là một cơ hội .
“Tốt thì đó, chỉ là bọn họ bằng lòng , ngươi , khi phân gia, mấy đó từng cho sắc mặt , còn coi là trưởng bối nữa? Ta cũng mất đủ mặt mũi ở trong làng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-89-do-luu-manh-thoi.html.]
Lâm Trường Khánh để tâm: “Đừng bọn họ lợi hại như , cuộc sống của cô nhi quả phụ thể dễ dàng? Nếu chủ động cầu hôn, nàng lén lút vui vẻ mới đúng, Tô thị còn trẻ như , con tin nàng cô đơn.”
Trần thị suy nghĩ một lát, liền quyết định: “Được, lát nữa ngươi cứ mang đồ đến nhà nàng chuyện xem . Nếu thật sự ý , cũng đành , xin nàng thì ?”
“Mẹ, vẫn là độ lượng nhất, đợi thuận lợi trở về nhà họ Lâm, chẳng gì là nấy, những thiệt thòi chịu đều sẽ đòi hết thôi.”
Hai con bàn bạc xong, Lâm Trường Khánh liền mang đồ đến nhà Lâm Mạn Mạn.
Cửa sân lúc đang khép hờ, Tô thị đang phơi những bộ quần áo giặt xong trong sân. Ánh nắng rải lên nàng, dù mặc bộ váy vải thô mộc mạc, nhưng dáng vẫn yểu điệu, khuôn mặt nghiêng nghiêng đoan trang, toát lên vẻ trầm tĩnh bao sóng gió.
Lâm Trường Khánh lén ngoài tường sân, thấy mà lòng nóng như lửa đốt.
Dáng quả thật hơn Chu thị nhiều. Xưa trong nhà tiền, mới cưới Chu thị, cái đàn bà đanh đá đó. Bao nhiêu năm nay cũng chỉ uống vài chén rượu hoa, giờ cũng nên hưởng thụ một chút .
Hắn nặn nụ mà cho là hiền lành nhất, đẩy cửa sân bước : “Đệ , nàng đang bận ?”
Giọng cố ý đặt nhẹ nhàng, nhưng mang theo một vẻ trơ trẽn, khiến Tô thị nhíu mày.
Tô thị đầu , thấy là thì sắc mặt càng thêm khó coi, đồng thời còn cảnh giác, luôn cảm thấy ý .
“Ngươi đến nhà gì?”
“Không gì gì.” Lâm Trường Khánh tiến vài bước, đặt điểm tâm và trâm cài tóc lên cối đá bên cạnh, xoa xoa tay, ánh mắt tham lam đảo quanh Tô thị.
“Ta chỉ nghĩ, lão Tam mất lâu như , nàng một nuôi hai đứa trẻ, còn lo toan việc trong ngoài, thật sự quá vất vả, nghĩ đến những điều , lòng thật sự chút đau xót.”
Những lời thật khiến ghê tởm, Tô thị lùi vài bước, cau mày: “Có chuyện gì thì mau , bằng sẽ đuổi đấy.”
Vừa , nàng cầm lấy cây chổi.
Lâm Trường Khánh thấy , liền dứt khoát, mặt nặn vẻ mặt thâm tình.
“Những gì đều là lời thật lòng, miệng thì cay nghiệt nhưng lòng lương thiện, nàng đừng thấy bình thường cận với các ngươi, thật trong lòng thương nàng lắm đó, nàng còn trẻ như , dung mạo xinh , thủ tiết thờ một bài vị cả đời thì đáng tiếc bao, cũng đau lòng, nên nghĩ một cách .”
Hắn hít sâu một , như thể hạ quyết tâm lớn lao, đến gần Tô thị, kết quả Tô thị liền dùng chổi chắn ngang mặt.
“Đồ lưu manh thối tha, ngươi lui xa một chút, bằng sẽ gọi đó!”