Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 79: Đón Tết Ăn Bánh Chẻo

Cập nhật lúc: 2025-10-25 09:34:34
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tin tức truyền ngoài, lập tức sôi nổi lên.

 

Những Lâm Mạn Mạn mời, đương nhiên là những nhà thường qua . Mọi giúp dọn dẹp đất đai, cũng nhận tiền công, trong lòng nàng thật sự yên.

 

Vừa cái Tết khó qua, nàng còn thể tìm giúp đỡ, dứt khoát lấy tiền mua một con heo béo lớn và gạo bột về, mời cùng đón một cái Tết, ăn uống no đủ hài lòng, thể thắt chặt tình cảm, còn gì tuyệt vời hơn.

 

Gió lạnh thấu xương cũng cản niềm vui tràn ngập trong Thanh Thủy thôn, mặc dù lương thực eo hẹp, nhưng hy vọng ngay mắt, hành động của Lâm Mạn Mạn cũng tiếp thêm sinh khí cho , cái Tết , định sẵn sẽ khác những năm .

 

Trong sân mới rộng rãi của nhà Lâm Mạn Mạn náo nhiệt phi phàm, bên ngoài sân, một con heo béo tắm rửa sạch sẽ, buộc chặt hai chiếc ghế dài.

 

Con lợn chính là lương thực cho cái Tết , Quản sự Vương còn giúp đỡ thêm một ít, tính cũng tốn bao nhiêu tiền, dùng để đãi đằng những bà con làng xóm vất vả suốt năm qua.

 

Lưu Hán vốn là thợ săn, việc g.i.ế.c lợn cũng vô cùng thành thạo, m.ổ b.ụ.n.g xẻ lòng đều là tay dứt khoát. Con lợn ngày hôm nay sẽ do tay.

 

Mấy tráng đinh bận rộn bên ngoài, lũ trẻ con vây quanh, xem dám xem.

 

Lâm Mạn Mạn nỡ xem cảnh tượng , đành ở trong nhà. Nàng thấy tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết vang lên bên ngoài, các bà các chị đều chút sợ hãi, nhưng nhanh đó tiếng động đều im bặt.

 

Tiếp theo là nước sôi nóng hổi dội lên, cạo lông, m.ổ b.ụ.n.g xẻ lòng, chia thịt. Các tráng đinh tay chân nhanh nhẹn, phối hợp ăn ý.

 

Trong sân, các bà các chị thì bận rộn nhào bột, thái rau, chỉ đợi thịt lợn tươi rói đưa .

 

Ngày hôm nay đến hơn trăm ăn cơm, con lợn béo núc chắc chắn sẽ chẳng còn bao nhiêu. Thịt chia xong liền vội vàng đưa sân, mấy tấm thớt cùng lúc bận rộn, tiếng băm thịt 'đục đục' nhanh chóng vang lên khắp sân.

 

Đợi thịt băm xong xuôi, Tô thị sẽ tay. Tài nghệ của nương vô cùng , việc trộn nhân bánh đương nhiên là giao cho nương.

 

Trong nhà vẫn còn một ít hương liệu, nhân thịt thêm bột hoa tiêu, ngũ vị hương, thái một bát gừng băm thật lớn. Chỉ ngửi mùi thôi khiến chảy nước dãi.

 

Cải trắng trong ruộng thể ăn , tuy lúc ăn chút lãng phí, còn thể lớn thêm chút nữa, nhưng hôm nay là ăn Tết mà, ăn bụng thì lãng phí.

 

Sau khi nêm nếm gia vị vặn, mấy cái mâm gỗ lớn cùng lúc trộn nhân. Nhân bánh bắp cải thịt lợn, qua thì thấy thịt nhiều rau ít, bánh chẻo ngày hôm nay nhất định sẽ vô cùng thơm ngon.

 

“Gói bánh chẻo thôi nào.” Một tiếng hô vang lên, lớn trẻ con đều xúm . Người gói dạy , khéo tay giúp vụng về, ngay cả đàn ông cũng đến giúp một tay.

 

Tô thị còn việc khác , nào là phần lòng lợn, nào là phần thịt thừa và lớp bì lợn lạng , cùng một đống xương, còn thể nhiều món ăn.

 

Hai bà hai chị theo nương bếp bận rộn, trong sân cũng là cảnh gói bánh chẻo. Một cán vỏ bánh, một gói nhân, phối hợp vô cùng ăn ý.

 

Mấy tráng đinh thì đến từng nhà khiêng bàn ghế đến, nhiều như ăn cơm ở đây, bàn ghế của mỗi nhà đều dùng đến.

 

Lâm Mạn Mạn cũng xắn tay áo lên, cùng gói bánh chẻo. Nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận mắt, trong lòng nàng tràn đầy sự vững vàng và ấm áp.

 

Cố gắng việc, nghiêm túc lập kế hoạch, điều mà nàng chính là một cuộc sống như thế ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-79-don-tet-an-banh-cheo.html.]

 

Người đông tự nhiên sẽ náo nhiệt. Mọi khoảnh khắc dường như quên tất cả những gì trải qua trong năm nay, ngươi một lời một lời, tiếng huyên náo, cả sân đều bao trùm trong bầu khí vui vẻ.

 

Việc trong làng cũng coi như là một chuyện lớn , hơn nửa làng đều đến nhà Lâm Mạn Mạn. Đương nhiên sẽ những mời mà tò mò chuyện gì đang xảy , lúc ngoài sân ngó .

 

Thím Vương liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, với bên cạnh, “Ngươi xem cái Lâm Lại Tử , đó ngó nghiêng, đang ý đồ gì.”

 

Thím Hạ cũng liếc một cái, động tác gói bánh chẻo tay ngừng, “Chắc chắn là đến kiếm chác . Hắn là loại ham ăn biếng , lúc cần sức thì luôn trốn , đồ ngon thì xông lên . Mặc kệ , hôm nay lý trưởng ở đây, tin dám gì. Nếu thực sự mặt dày đến ăn cơm, lý trưởng thể cho đ.á.n.h ngoài.”

 

Đối với tài năng của vị lý trưởng , trong lòng đều nắm rõ, đều phục ông .

 

Quả nhiên, lý trưởng cũng thấy Lâm Lại Tử, mặt nghiêm , “Hôm nay là Tết, ngươi ở nhà bận rộn, chạy đến đây ngó nghiêng gì?”

 

Lâm Lại Tử hề hề, “Ta thấy các ngươi nhiều đều ở nhà, cũng qua đây xem thử, chuyện gì vui ?”

 

Vừa tiến sân, lý trưởng trực tiếp chắn ở cửa sân, “Bà con vất vả những ngày qua. Nha đầu Mạn Mạn hảo tâm, hôm nay mời ăn cơm, cảm ơn giúp đỡ dọn dẹp đất hoang cho nhà nó. Chuyện liên quan gì đến ngươi, mau về lo việc nhà .”

 

Lâm Lại Tử , “Ta cũng là cùng tông tộc họ Lâm, thì cũng là thích với Mạn Mạn, một con lợn béo lớn như , cũng thiếu đôi đũa của chứ, Mạn Mạn?”

 

Hắn dứt khoát kiễng chân, trực tiếp chuyện với Lâm Mạn Mạn, vọng tưởng từ đó mà kiếm chút lợi lộc.

 

Lâm Mạn Mạn lạnh lùng một tiếng, “Ở chỗ đây, cái gì mà cùng tông cùng tộc đều quan trọng, một lòng mới là quan trọng nhất. Hôm nay đãi đằng sức, ngươi thử xem, ngươi sức gì?”

 

Lâm Lại Tử ha ha một tiếng, “Sau ngươi việc gì cần giúp đỡ, cứ một tiếng là , một nhà hai lời, khách sáo với gì chứ?”

 

Lâm Mạn Mạn chẳng thèm để ý đến , lý trưởng lên tiếng, bảo đừng ở đây gây rối vô cớ, nếu sẽ cho trực tiếp khiêng .

 

Lâm Lại Tử thấy moi lợi lộc gì, liền lủi thủi rời .

 

Đi vài bước mới bĩu môi, “ tiền đốt lung tung, mua cả một con lợn lớn như mời ăn cơm. Nhà đàn ông là xong , gia sản sớm muộn gì cũng để đàn bà con gái phá sạch.”

 

Lời vặn lọt tai Trần thị và Chu thị đang ngóng. Lâm Lại Tử thấy các nàng, lạnh một tiếng, “Các ngươi đừng tìm rắc rối nữa, ở chỗ Lâm Mạn Mạn các ngươi chịu thiệt còn ít ? Người , cái gì mà thích thích, sức mới cơm ăn, bọn chỉ thể ngửi mùi thịt thôi.”

 

Cách xa như mà hương thơm nhân bánh chẻo xộc tới, Trần thị và Chu thị đều thèm đến nỗi nổi.

 

Nghe Lâm Lại Tử , Trần thị liền về, “Đi thôi, là tự chuốc lấy nhục mà. Oán hận kết , nó cần giúp đỡ, chúng cũng chẳng sức, chuyện dễ dàng thịt ăn như ? Mau thu cái thèm ăn trong bụng ngươi .”

 

Chu thị nước miếng sắp chảy , “Nương…”

 

“Được , về . Lão đại và lão nhị đều sắp về , cái dịp Tết , chưởng quỹ cũng phát chút đồ gì đó, chúng việc gì tìm mắng? Con trai ngươi còn đang học đó, đến tận cửa loạn chỉ vì một bữa thịt, truyền ngoài mất mặt ?”

 

Đứa cháu lớn Lâm Hoành Viễn còn như xưa, giờ đây Trần thị chỉ thể đặt hy vọng Kim Đậu. Dù nàng cũng loạn, nhưng luôn nghĩ đến danh tiếng của cháu trai , nhịn thì cứ nhịn .

 

Loading...