Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-10-25 09:34:12
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngay đó, tiếng gầm của thúc Lý cũng vang lên: “Mau đến đây, kẻ nhét rau thối đống rau, mau bắt lấy cái tên trộm nhét rau thối !”

 

“Cái đúng là súc sinh mà! Kẻ nào dám hại lão tử, lập tức tóm cổ đây!”

 

Lâm Hoằng Viễn thấy động tĩnh xa, run bắn, một luồng khí lạnh tức thì từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu. Sao thể nhanh như phát hiện?

 

Thì Lý trưởng khi Lâm Mạn Mạn nhắc nhở cũng đề phòng, nên dặn dò những canh rau .

 

Bà Vương cũng là một cực kỳ cẩn thận, bà chịu trách nhiệm kiểm tra và thu mua rau. Cộng thêm lời nhắc của Lý trưởng, bà càng việc kỹ lưỡng hơn, sợ rằng chỉ một chút sơ suất cũng sẽ hỏng danh tiếng của Lâm Mạn Mạn và cả làng.

 

Mỗi mua xong rau, bà đều kiểm tra kỹ lưỡng từ trong ngoài một nữa. Lâm Hoằng Viễn trốn , bà ngửi thấy một mùi hôi thối thoang thoảng. Men theo mùi mà tìm kiếm, bà lập tức phát hiện mấy bó rau ngon nhét rau thối .

 

Dân làng thấy tiếng động, ai nấy đều cầm đuốc, vác cuốc và đòn gánh xông tới. Khi thấy những bó rau thối bốc mùi khó chịu, buồn nôn , tất cả đều nổi giận.

 

“Ai? Rốt cuộc là ai chuyện ? Chuyện tuyệt đường sống của chúng mà!”

 

“Cái rõ ràng là vu oan hãm hại, rau tươi ngon mọng nước rau thối như ? Rốt cuộc là ai lòng độc ác đến thế, cái chuyện ngay cả súc vật cũng ?”

 

“Tra, tra từng nhà một, xem nhà ai loại rau thối .”

 

“Hừ, hôm nay mà để tóm , xem đ.á.n.h c.h.ế.t mới lạ.”

 

lúc Lý trưởng tới, xem xét tình hình tại hiện trường, lập tức hạ lệnh: “Người rõ ràng là hại , may mà chúng đề phòng từ sớm. Thứ mới đặt , mùi hôi nồng nặc như , chắc chắn sẽ tìm manh mối. Bây giờ mau tìm cho .”

 

Quần chúng phẫn nộ, nhanh, một phụ nhân tinh mắt chỉ mấy dấu chân rõ ràng đất và kêu lên: “Sáng sớm mang rau đến mới rải tro bếp, đó dấu chân , về hướng kìa.”

 

Mọi lập tức cầm đuốc, men theo hướng dấu chân đuổi theo. Trên đường cũng mùi rau thối thoang thoảng. Dấu chân rõ ràng vô cùng, kéo dài mãi, cuối cùng dừng cánh cửa đóng chặt của nhà họ Lâm.

 

“Là nhà họ Lâm.”

 

“Hay lắm, quả nhiên ch.ó đổi tật ăn phân. Trước đây từng chuyện trộm rau, mới bao lâu mà chịu nhớ bài học , còn hại !”

 

“Hừ, là ai trong nhà bọn họ giở trò. Chuyện mới xảy , chắc chắn còn chứng cứ. Lý trưởng, nhất định điều tra cho lẽ!”

Dân làng tức giận trong phút chốc vây kín nhà họ Lâm, tiếng đập cửa, tiếng c.h.ử.i rủa vang lên ngớt. Nhà họ Lâm lúc vẫn còn đang ngủ, tiếng động đ.á.n.h thức. Khi Chu thị bước còn nổi cơn thịnh nộ.

 

“Làm gì hả? Mới sáng sớm ồn ào, còn cho ngủ nữa ?”

 

Bà Vương : “Giả vờ giả vịt cái gì chứ, sáng sớm đủ chuyện xa, giờ còn giả bộ mới từ giường bò dậy, ngươi thấy mệt ?”

 

“Hừ, nhảm nhiều gì, trong làng tên trộm đáng ghét, dấu chân thì về nhà ngươi. Nhân lúc tên trộm kịp giấu , chúng tra xét.”

 

Đầu óc Chu thị lúc còn đang mơ hồ, trộm, còn trốn nhà , nhất thời tưởng rằng là trộm thật sự ẩn náu trong nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-57.html.]

Thế thì đúng là điều tra kỹ càng .

 

Nàng hề chuyện Lâm Hoằng Viễn , thêm nữa Lý trưởng cũng ở bên ngoài, nên vội vàng mở cửa: “Cứ tra , mau tra rõ ràng , đừng để đồ đạc nhà trộm mất.”

 

Lâm Hoằng Viễn trốn trong nhà củi, thấy động tĩnh bên ngoài, hận thể nhảy dựng lên mà mắng . Đâu cái loại ngu ngốc như chứ? Lại còn trực tiếp cho nhà.

 

Một đám lớn dân làng từ ngoài tràn , nhanh kéo Lâm Hoằng Viễn từ nhà củi . Hắn vì quá hoảng loạn, còn kịp xử lý cái gùi đựng rau thối, quần áo của cũng dính đầy nước rau thối, nào ngờ những thể nhanh như tìm đến nhà họ Lâm.

 

Khi Lâm Hoằng Viễn kéo từ nhà củi , Chu thị ngây , khi phản ứng lập tức nhào tới: “Các ngươi là đồ súc sinh, buông con trai !”

 

Đây chính là chứng cứ rành rành như núi, thể buông Lâm Hoằng Viễn .

 

“Ngươi còn mặt mũi khác là súc sinh, tiên hãy xem cái thằng con súc sinh của ngươi . Lý trưởng, bắt , cái gùi đựng rau thối vẫn còn ở bên cạnh , cứ mang đối chiếu là cùng loại .”

 

Lý trưởng liếc mắt , gật đầu: “Trước tiên hãy trói .”

 

Sau đó trừng mắt Lâm Hoằng Viễn: “Phí công ngươi sách thánh hiền, tâm địa độc ác đến thế. Lần chứng cứ rành rành, nhất định lột da ngươi!”

 

Càng càng tức giận, Lý trưởng tức đến run rẩy: “Ngươi đây là hủy hoại đường sống của , hủy hoại tâm huyết của tất cả. là cầm thú bằng!”

 

“Ta , , các vu oan!” Lâm Hoằng Viễn vẫn cố sức ngụy biện, giọng the thé.

 

“Chứng cứ rành rành, ngươi còn dám chối cãi!” Bà Vương mắng: “Cái gùi của ngươi còn dính nước rau, cũng dính nước rau, bốc mùi hôi thối. Bên cạnh đống rau còn dấu giày của ngươi. Lúc trời còn sáng, ngươi trốn trong nhà củi gì? Nhiều chứng cứ như , ngươi nghĩ ngươi thoát ?”

 

Lâm Hoằng Viễn vẫn thừa nhận: “Các bán rau của các , ai nhét rau thối . Ta thích ngủ trong nhà củi, các quản ?”

 

Lý trưởng : “Chúng cũng nhét rau thối đống rau mà, ngươi rõ ràng như ?”

 

Lâm Hoằng Viễn hỏi đến mức nghẹn lời, Lý trưởng hừ lạnh một tiếng: “Mang , đợi bán xong rau tính. Trước tiên thu dọn rau củ cho .”

 

Thấy những đưa đứa con trai bảo bối của , Chu thị loạn, lăn lộn, vội vàng gọi Trần thị giúp.

 

Bên ngoài ồn ào như , Trần thị và Chu thị (vợ khác của con trai Trần thị) sớm tỉnh giấc, cũng gần như chuyện gì xảy , lúc còn dám ló mặt .

 

Thấy Lý trưởng nắm giữ nhiều chứng cứ như , chuyện e rằng khó thoát. Giờ mà ngoài tự chuốc lấy rắc rối ?

 

Trần thị thật sự hận rèn sắt thành thép, cái thằng cháu lớn đầu óc đơn giản đến , hại cũng cho sạch sẽ một chút, nhanh như tìm đến tận cửa.

 

Chu thị ở bên ngoài gào thét, nhưng trong nhà chút động tĩnh nào. Lý trưởng sai đưa Lâm Hoằng Viễn nàng cũng ngăn cản , chỉ ngừng lóc.

 

Đợi đến khi sân viện trở yên tĩnh, Trần thị mới ló đầu : “Ngươi tự nuôi đứa con trai , giờ nó gây lầm, ngươi ở đây lóc cái gì? Làm việc cũng cho sạch sẽ một chút, uổng công nó sách bao nhiêu năm, còn thấy bạc đó tiêu phí trắng trợn.”

 

Chu thị vội vàng : “Mẹ, những đó bậy, bọn họ ghen tị Hoằng Viễn là sách, nên mới tìm cớ để hãm hại nó. Hoằng Viễn thể chuyện như chứ?”

 

 

Loading...