Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 49: Mua đất

Cập nhật lúc: 2025-10-25 09:31:07
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lý trưởng hai con mắt, đặc biệt là đôi mắt tĩnh lặng mà đầy kiên cường của Lâm Mạn Mạn, lòng cũng mềm nhũn.

 

“Ôi, cũng là khổ cho các ngươi . Thôi , mảnh đất đó mấy nhà đều phần, vẫn để đó trống , trồng trọt. Nếu các ngươi thực sự quyết tâm mua, sẽ chuyện với họ, giá cả chắc chắn còn thể giảm thêm một chút. Dù mảnh đất đó quả thực chẳng ai thèm ngó tới. mà Mạn nha đầu, lời , mua đừng hối hận đấy nhé. Đều là trong một thôn, đến lúc đó bảo trả cho các ngươi, cũng khó xử lắm.”

 

“Không hối hận, đa tạ Lý trưởng gia gia.” Lâm Mạn Mạn vội vã cảm ơn, mặt lộ nụ nhẹ nhõm.

 

Lý trưởng cũng là lời giữ lời, hứa với họ liền lập tức giúp đỡ.

 

Chuyện trong thôn, chỉ cần là việc đại gian đại ác, cơ bản đều thể để Lý trưởng xử lý, bởi Lý trưởng tiếng lớn trong thôn.

 

Vả , mảnh đất đó vốn dĩ đất , cứ để đó trống , cũng trồng lương thực. Giờ mua, đương nhiên đều vui lòng.

 

Nghe là Tô thị và Lâm Mạn Mạn mua, những nhà bụng còn chút khó mở lời, cứ cảm thấy đây là bán cho một gánh nặng.

 

Lý trưởng nhấn mạnh rằng họ tự nguyện mua, tính theo giá thị trường, nhưng đất quá nhiều cỏ dại, nên yêu cầu các nhà giảm giá một chút.

 

Các nhà qua hai ba ngày, đến quan phủ giấy tờ. Tổng cộng hai mươi ba mẫu đất, chỉ tốn hơn mười hai lượng bạc là mua , rẻ hơn nhiều so với ruộng nước thông thường.

 

Chờ đến khi cầm giấy tờ trong tay, Lâm Mạn Mạn mới thở phào nhẹ nhõm. Giờ đây, đất trong núi đều là của họ. Đợi đến khi cải tạo xong những mảnh đất , còn thể xin khai hoang thêm. Nàng dự định xây dựng một vương quốc nông nghiệp tại ngọn núi , điều cần từng bước thực hiện, thể một miếng mà thành kẻ béo .

 

“Nương, đất phía núi đều là của chúng .”

 

Tô thị thấy nàng vui vẻ như , cũng vui lây: “Mạn Mạn, mua nhiều đất như thế, chắc chịu khổ .”

 

Lâm Mạn Mạn : “Sợ gì chứ? Chỉ cần đất thu hoạch, việc cũng là vui vẻ.”

 

Tin tức như mọc thêm chân, nhanh chóng lan khắp thôn, đều .

 

“Cái gì? Tô quả phụ và con gái nàng mua mảnh đất chân vách đá phía núi, còn theo giá thị trường ư?”

 

“Trời đất quỷ thần ơi, hai con điên ? Mảnh đất đó thể trồng cái gì chứ, rải vàng xuống cũng chẳng mọc nổi mầm.”

 

“Ha ha, thấy là trong tay vài đồng thì nóng ruột, trời cao đất dày là gì.”

 

“Cũng thể thế chứ, ba con họ sống khó khăn bao, đất mua nổi, chỉ đành nhặt loại ai , cũng là đáng thương thôi. Chỉ là tiền họ vất vả bán rau mà dành dụm , giờ e là sẽ đổ sông đổ biển .”

 

“Đáng thương ư? Ngươi thấy tiệc tân gia của họ , thịt mỡ bóng nhẫy. Ta thấy là tiền nhiều dùng , nên cứ bày vẽ lung tung thôi.”

 

Trong thôn nhiều hộ dân như , đa đều khá thiết với Tô thị và họ, ngày thường cũng thường xuyên giúp đỡ. vẫn một vài từng qua , tiệc tân gia cũng mời. Lúc chút chuyện, đương nhiên đôi ba câu chuyện phiếm.

 

Tiếng bàn tán, tiếng nhạo, xen lẫn chút thương hại, vang lên ồn ào khắp đầu thôn. Trong lão trạch nhà họ Lâm thì càng như vỡ chợ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-49-mua-dat.html.]

“Phỉ!” Chu thị phun một bãi nước bọt, mặt là vẻ hả hê chút che giấu.

 

“Đáng đời! Ta thấy là tiền mà nóng ruột, mua mảnh đất 'quỷ kiến sầu' đó, cứ chờ mà ! Đến lúc đó thu hạt nào, xem họ ăn gió tây bắc . Ông trời mắt, đáng lẽ khiến họ thua lỗ trắng tay, nhất là mất luôn cả căn nhà mới .”

 

Chỉ vì Lâm Nghiễn cái tiểu tử thỏ con học Thanh Vân thư viện, khiến đứa con trai bảo bối của nàng vui, Chu thị những ngày nguyền rủa ba con bao nhiêu trong lòng. Đột nhiên xảy chuyện , nàng còn cảm thấy là ông trời mở mắt, cho nàng vui vẻ.

 

Chu thị cũng xích gần, âm hiểm: “ thế đấy, còn tưởng tài giỏi đến mức nào chứ? Ta thấy là bán rau kiếm vài đồng, liền là ai . Cứ chờ xem, lúc họ cha gọi đấy.”

 

Trần thị giường rên hừ hừ, chuyện , đôi mắt già nua đục ngầu cũng sáng lên vài phần, gắng gượng dậy.

 

“Mua đất hoang ư? Ha ha ha, báo ứng! Cho chúng khoe khoang, cho chúng xây nhà mới, cho chúng mời lão nương ăn tân gia, đáng đời! Ngay cả ông trời cũng nổi nữa .”

 

Dường như việc Lâm Mạn Mạn và bọn họ gặp xui xẻo chính là món ăn ngon nhất của nàng , thậm chí khiến lồng n.g.ự.c tắc nghẽn mấy ngày cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

 

Hai ngày Lâm Trường Khánh nghỉ ngơi, ở nhà. Nghe mấy phụ nữ trong nhà kể chuyện xảy mấy ngày nay, y cũng ngừng oán trách, cảm thấy lầm , hóa con dâu thứ ba kém cỏi đến thế.

 

“Chúng nó thích tự tìm cái c.h.ế.t, cứ mặc kệ chúng nó . Bọn đàn bà thôn dã thiển cận, chút tiền liền là ai. Lâm Nghiễn nhỏ tuổi như mà cũng đưa Thanh Vân thư viện sách, phí tiền vô ích. Giờ còn bày vẽ mua đất hoang mà khác chẳng thèm trồng, thật sự thể nổi cái hành động ngu ngốc đến thế.”

 

Chu thị : “Hừ, đợi đến khi con trai chúng năm thi đậu tú tài, tự khắc chúng sẽ quỳ gối đến cầu xin. Số bạc cỏn con tính là cái gì chứ?”

 

Nàng cảm thấy những lời vô cùng hùng hồn, dường như thấy cảnh Lâm Mạn Mạn quỳ chân họ cầu xin tha thứ.

 

Đối mặt với những lời đồn đại cùng nguyền rủa ác độc , hai con Lâm Mạn Mạn thờ ơ như thấy.

 

Hiện giờ vẫn thời gian xử lý những mảnh đất , vả thời tiết lạnh, đất đai cứng ngắc, cần tốn nhiều sức lực mới thể cày xới. Đợi đến mùa xuân năm là thích hợp nhất.

 

Nàng bảo Tô thị cất kỹ địa khế, cứ xem như chuyện từng xảy . Hiện tại cứ chăm sóc hoa màu trong ruộng, cùng với vườn rau của họ. Năm nay trồng ít rau củ, qua vài ngày nữa là thể bán .

 

Hôm , Hạ thẩm tử đến nhà hỏi nàng cách xử lý rau sâu ăn. Lâm Mạn Mạn dùng t.h.u.ố.c trong gian pha chế một loại phân bón, trông như phân ủ từ tro cỏ cây, chỉ điều bên trong t.h.u.ố.c trừ sâu.

 

Bình thường nàng vẫn dùng cách để qua mặt Tô thị. Hạ thẩm tử tìm đến tận cửa, nàng liền cho một ít.

 

“Dùng cái , thể tăng độ màu mỡ cho đất, thể diệt sâu bọ. Ta thêm d.ư.ợ.c liệu trong, đây là do tự pha chế. Thẩm tử cứ xem dùng , nhưng khi dùng cần nửa tháng mới thể hái rau.”

 

Hạ thẩm tử vội vàng cảm ơn nàng, bên trong thêm d.ư.ợ.c liệu, chắc chắn vô cùng quý giá, cũng tiện đòi quá nhiều. Nếu quả thực hữu dụng, bỏ tiền mua cũng .

 

Đồng thời nàng cũng hiểu , trách rau do Mạn Mạn trồng như , thật sự chịu bỏ vốn liếng. Nhà nông ai mà từng dùng d.ư.ợ.c liệu để trồng rau bao giờ?

 

“Được, thẩm tử nhớ , thật sự đa tạ con.”

 

Nàng kéo Lâm Mạn Mạn sang một bên hỏi một chuyện khác, vẫn chút khó mở lời.

 

Loading...