Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 44: Vấn đề nằm ở ai

Cập nhật lúc: 2025-10-25 09:31:02
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong lời tâng bốc vô liêm sỉ và những lời nguyền rủa đầy oán độc của Chu thị, nội tâm vặn vẹo của Lâm Hoằng Viễn dường như tìm thấy một lối thoát, lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, dần dần bình phục, ánh mắt càng thêm âm lãnh.

 

Phải, thi công danh, tài năng thực sự. Lâm Nghiễn loại dựa tà môn ngoại đạo mà , sớm muộn gì cũng lộ nguyên hình. Còn , Lâm Hoằng Viễn, tất sẽ một thi đỗ, rạng rỡ tổ tông, giẫm nát tỷ Lâm Mạn Mạn chân.

 

Giờ khắc thực sự cảm thấy tài năng thực sự, quên mất ngày thường ăn chơi lêu lổng thế nào, dường như Chu thị thể đỗ, liền nhất định thể đỗ.

 

Sự tự tin mù quáng tạm thời đè nén ngọn lửa ghen ghét trong lòng , nhưng cũng khiến ngày càng xa con đường lầm lạc.

 

Trần thị cực kỳ hài lòng với biểu hiện của đại tôn tử. Chu thị cũng , đợi Chu thị và Lâm Hoằng Viễn rời khỏi chính phòng, nàng vội vàng dẫn Kim Đậu .

 

“Kim Đậu , con xem đại ca con nãi nãi tức giận kìa, con mau an ủi nãi nãi .”

 

Trần thị thấy tiểu tôn tử vẫn vẻ mặt tươi , nhưng khi về phía Chu thị thì ánh mắt trở nên thiện.

 

“Ta ngươi gì, nếu Hoằng Viễn thành, đương nhiên sẽ nhớ đến con trai ngươi, chỉ là bây giờ nó còn thi, Kim Đậu cũng còn nhỏ, ngươi đừng phí công ở đây nữa, bây giờ trong nhà tiền để cung cấp cho hai đứa trẻ học .”

 

Mặc dù Chu thị chút thất vọng, nhưng ít nhất cũng một câu . Ý chính là, nếu Lâm Hoằng Viễn thi đỗ, con trai nàng cũng sẽ cơ hội.

 

Trong lòng nàng vui, lão thái thái xem như mở lời, bây giờ nàng chỉ mong Lâm Hoằng Viễn thi đỗ, Lâm gia mất mặt thì càng .

 

Ngày hôm Lâm Nghiễn liền đến thư viện tiếp tục học, chậm trễ một ngày nào, Lâm Mạn Mạn cũng khuyên. Nàng dậy thật sớm đưa đến thư viện, mang theo ít thịt khô và dưa muối do Tô thị , để ở thư viện giải tỏa cơn thèm.

 

Hai đến cửa thôn, luôn cảm thấy đang theo dõi từ phía , đầu thì chẳng thấy ai, thật là kỳ lạ.

 

Đợi khi bọn họ rời , từ tường viện Lâm gia mới ló một cái đầu, Lâm Hoằng Viễn thì là ai, ánh mắt mang theo sự căm ghét, dù cho Lâm Mạn Mạn từng giao thiệp nhiều với , cũng ảnh hưởng đến việc oán hận khác, đây chính là sự căm ghét lý do.

 

Sau khi Lâm Mạn Mạn và Lâm Nghiễn rời , cửa thôn xuất hiện bóng dáng hai , chính là Nhị Ngưu và Mạnh thị.

 

Bọn họ rõ nguyên do trấn cho Hạ thẩm tử, Hạ thẩm tử liền gật đầu cho phép bọn họ , còn dặn dò, “Đi đừng ngại ngùng, cứ hỏi đại phu kỹ lưỡng, nếu thật sự vấn đề gì thì mau chóng điều trị, nương còn đang đợi bế cháu đấy.”

 

Nhị Ngưu đáp lời, “Nương, con quyết định thì chắc chắn sẽ qua loa đại khái, đại phu hỏi gì con sẽ trả lời nấy, nương cứ yên tâm.”

 

Hạ thẩm tử nghĩ, cứ để vợ chồng lão Nhị xem , vạn nhất thật sự vấn đề gì, thì sẽ thuyết phục Đại Ngưu cũng xem, nếu cả hai nàng dâu đều mang thai, trong thôn tự nhiên sẽ ai dám đàm tiếu, nhà thêm , đó mới là đại hỷ sự.

 

Hai đến trấn, thẳng tiến đến Vinh Thuận Đường. Hôm nay Lưu đại phu đang ở tiệm, đợi đến lượt bọn họ, Mạnh thị tiên thành ba năm thai, nhờ Lưu đại phu bắt mạch cho .

 

Lưu đại phu cẩn thận bắt mạch hỏi về kinh nguyệt, trầm ngâm một lát, với cặp vợ chồng trẻ đang lo lắng, “Vị nương tử mạch tượng bình hòa, tuy chút thể hư, nhưng là bệnh thể mang thai, chỉ cần bồi bổ khí huyết, sẽ dễ thụ thai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-44-van-de-nam-o-ai.html.]

Tim Mạnh thị đột nhiên thắt , nàng về phía trượng phu của .

 

Lưu đại phu cũng gì khác, đến đây khám bệnh, hầu như đều là tìm nguyên nhân từ phụ nhân, nếu ý đó, ông thường chủ động nhắc, nếu ở đây mà ồn ào lên thì sẽ .

 

Ai ngờ Nhị Ngưu chủ động tới, “Nếu thể nương tử của vấn đề, thì là thể của vấn đề , còn xin đại phu giúp xem xem, bệnh rốt cuộc nặng ? Có thể điều trị ?”

 

Thấy như , Lưu đại phu còn chút kinh ngạc, nam tử chủ động đến nhờ ông bắt mạch thế hiếm gặp, thật sự là kỳ lạ.

 

Lưu đại phu gật đầu, ba ngón tay đặt lên cổ tay , ngưng thần dò xét kỹ lưỡng, thời gian từng chút trôi qua, lông mày Lưu đại phu dần dần nhíu chặt, thả lỏng, lặp vài . Cuối cùng ông thu tay , đôi tay đầy chai sần, đốt ngón tay thô to của Nhị Ngưu, thở dài một tiếng.

 

“Hậu sinh , mạch tượng của ngươi cho thấy thận tinh suy yếu, nguyên dương bất túc, là do lao lực quá độ, hao tổn căn bản a. Ngày thường chuyện phòng the chút lực bất tòng tâm ?”

 

Câu đó ông hạ thấp giọng, Mạnh thị ở bên cạnh vẫn thấy, lập tức mặt đỏ bừng.

 

Nhị Ngưu cũng chút khó xử, nhưng vẫn thành thật gật đầu, “Phải… là một chút.”

 

Lưu đại phu tiếp tục hỏi, “Có quanh năm công việc nặng nhọc, mùa đông cũng tiếp xúc với nước lạnh ?”

 

Mặt Nhị Ngưu đen sạm đỏ ửng lên, buồn bã gật đầu, “Phải, ngày thường thường xuyên vác bao thuê cho , xây nhà, việc đồng áng cũng hết, vì kiếm tiền, việc nặng nhọc gì cũng từng qua.”

“Chính là .” Lưu đại phu vuốt râu, “Thân thể ngươi là do lao lực mà suy sụp căn bản, tinh nguyên hao hụt, hạt giống tự nhiên sẽ yếu, khó thành thai. Gốc bệnh ở chính ngươi, may mà phát hiện quá muộn, vẫn còn khả năng điều dưỡng phục hồi. Ta sẽ kê cho ngươi vài thang t.h.u.ố.c ôn bổ cố bản, điền tinh ích tủy, uống đúng giờ. Hãy nhớ kỹ trong vòng một năm việc nặng nhọc, mệt mỏi, chuyện phòng the cũng cần tiết chế, dưỡng sức thật . Nương tử cũng cần điều dưỡng khí huyết, để củng cố căn bản, như , đợi đến sang năm xuân về hoa nở, lẽ sẽ tin vui.”

 

Một tràng lời như búa tạ giáng xuống tim Nhị Ngưu, cũng như phá tan tảng đá nặng trịch trong lòng Mạnh thị.

 

Hóa … hóa vấn đề thật sự là ở trượng phu, nàng, bụng nàng chịu tranh khí.

 

Một nỗi chua xót khó tả cùng sự nhẹ nhõm tột độ đan xen dâng lên trong lòng, khiến nàng tức thì nước mắt giàn giụa, nhưng kìm mỉm .

 

Nhị Ngưu thì hổ thẹn, chấn động, lập tức nảy sinh ý sống mãnh liệt, liên tục vái chào Lưu đại phu, “Đa… đa tạ đại phu, nhất định sẽ uống t.h.u.ố.c đúng bữa, chăm sóc bản thật , chỉ là tiền t.h.u.ố.c cần bao nhiêu?”

 

Mạnh thị lời cũng hồn , nàng chỉ lo vui mừng, quên mất chuyện tiền thuốc. Trong nhà thực sự thể lấy nhiều tiền như , t.h.u.ố.c bổ chắc chắn hề rẻ.

 

Lưu đại phu kê xong đơn thuốc, tự cầm bàn tính nhỏ ở đó tính toán, “Ta kê đều là một vài loại t.h.u.ố.c ôn dưỡng, cũng cố gắng dùng d.ư.ợ.c liệu rẻ tiền để thế. Hai ngươi kiên trì uống thuốc, ít nhất cũng uống hai tháng, dù thế nào cũng cần hai lượng bạc chi phí.”

 

Ông tính rẻ , Vinh Thuận Đường vốn dĩ thường xuyên cứu giúp bách tính nghèo khổ, nhưng cũng cần duy trì sinh kế, thể nào lấy cả vốn.

 

Nhị Ngưu và Mạnh thị cũng , e rằng y quán khác uống thuốc, một tháng cũng chỉ chừng đó. Lưu đại phu hậu hĩnh, chỉ là chi phí đối với bọn họ vẫn là quá nhiều.

 

 

Loading...