Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 42: Lén đi khám
Cập nhật lúc: 2025-10-25 09:31:00
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng Lý thị nhỏ, Đại Ngưu vội vàng bịt miệng nàng .
Để nàng trong phòng trút giận một chút, ai ngờ nàng trực tiếp gào thét ngoài. Chuyện mà để cả nhà thấy thì tính đây, mắng mỏ thật sự quá bẩn thỉu, chỉ sợ trong lòng vui .
"Nàng im lặng chút , đừng tưởng bây giờ về phía nàng mà giận nàng . Nàng gần đây thật sự quá thể thống gì, nếu thật sự chọc giận cha , họ đuổi nàng về nhà đẻ, cũng thể bảo vệ nàng ."
Lý thị bĩu môi, cuối cùng cũng dừng , gì nữa.
Giọng đó thật sự nhỏ, cả nhà đều thấy.
Trong phòng của nhị phòng, giường Nhị Ngưu và Mạnh thị đối diện , Mạnh thị hốc mắt còn đỏ, cảm thấy hôm nay vì đại tẩu mà cũng mất mặt theo.
Nàng tính tình mềm mỏng nhưng kiên cường, gánh vác và buông bỏ, chuyện qua , đương nhiên sẽ thêm gì.
Mạnh thị nắm tay trượng phu, giọng cao nhưng kiên định: "Tướng công, tuy những lời của Mạn Mạn vẻ khiến hổ thẹn, nhưng nàng quả thực giúp việc ở tiệm t.h.u.ố.c Vinh Thuận Đường, gặp qua nhiều bệnh nhân, nàng loại thích lung tung. Cha và nãi nãi cũng đồng ý, là chúng lén lút đến y quán xem thử. Không vì điều gì khác, chỉ cầu sự an tâm. Vạn nhất... thật sự chút gì đó, sớm cũng để điều trị, đúng ? Dù ... vẫn hơn là cứ hao tổn sức lực mãi như ."
Giọng nàng càng ngày càng nhỏ, xong, mang theo vẻ mong đợi thận trọng.
Nhị Ngưu im lặng, là một ít , sức lực lớn, quanh năm việc cho khác, kiếm đều là tiền mồ hôi nước mắt.
Thật trong lòng cũng đang băn khoăn, quanh năm việc nặng nhọc, cơ thể đôi khi quả thật còn sảng khoái như , thấy sự mong đợi kìm nén trong đáy mắt thê tử và những lời chỉ trỏ mà nàng chịu đựng bao năm nay, đột nhiên vỗ mạnh đùi .
"Đi! Ngày mai ngay! Hai cùng khám, lén lút thôi."
Mạnh thị thấy trượng phu đồng ý, trong lòng khỏi thở phào nhẹ nhõm, khẽ : "Được, hai chúng cùng . Thiếp cam đoan với , bất kể là cơ thể vấn đề , tình cảm của dành cho sẽ đổi. Hai chúng dù con, cũng sẽ sống thật ."
Nhị Ngưu nắm lấy tay nàng, cũng đưa lời hứa với nàng: "Ta cũng . Dù nàng sinh , cũng lời đàm tiếu của khác. Hai chúng tự sống , còn hơn thứ."
Lâm gia, giờ đây trở thành trung tâm của vòng xoáy oán khí trong làng.
Khi Tô thị tiệc tân gia, Trần thị mong chờ họ sẽ mời nàng đến.
Ai ngờ chờ mãi chờ mãi, đến chiều cũng động tĩnh gì, lúc mới xác nhận những đó sẽ nhớ đến nàng .
“Hừ, cả một nhà đồ mắt trắng, đáng lẽ ngay từ đầu nên để chúng c.h.ế.t đói.”
Có nhiều khi ăn tiệc xong ngang qua cửa nhà họ Lâm, thấy Trần thị đó ngóng trông, ai cũng nàng đang mong chờ điều gì.
Trong thôn, ưa nàng giờ nhiều vô kể, thấy liền cố ý chọc tức Trần thị.
“Chà chà, hôm nay món chân giò đó ngon thật, béo mà ngấy, hầm mềm nhừ vô cùng, khẽ kéo một cái, lớp da tuột , một miếng suýt chút nữa khiến ngất ngây vì thơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-42-len-di-kham.html.]
Người lập tức hiểu ý, theo, “ , còn món thịt kho cải mặn, cả món trứng cuộn nữa, chúng gì từng ăn những món như thế bao giờ? Nhai trong miệng hương vị tươi ngon lan tỏa khắp nơi, hận thể nuốt cả lưỡi .”
“Ta thật, vợ của Trường Phong món ăn đúng là một tay thiện nghệ, nhà ai mà vợ nấu ăn khéo léo như , cả nhà đó thật sự phúc lớn.”
“Ai mà chẳng ? Chỉ là phúc mới nhà phúc, nếu thực sự là kẻ phúc, cho dù một nàng dâu như , e rằng cũng giữ nổi.”
Trần thị những lời bóng gió đó, đương nhiên là đang , nàng hừ lạnh một tiếng, “Một lũ từng thấy việc đời, chẳng qua cũng chỉ là một bữa tiệc bình thường, bộ dạng các ngươi xem, chẳng nhà nghèo đến mức gạo nấu cơm ?”
Vương thẩm tử , “Chỉ những kẻ từng ăn mới thấy đó là bữa tiệc bình thường thôi, nhà ngươi tổ chức nổi bữa tiệc như , nhiều món thịt đến thế, e rằng sẽ xót tiền c.h.ế.t chứ, dù đây kiến thức nông cạn, từng thấy nhà ai hào phóng như thế, ăn xong bữa hôm nay, đến Tết cũng chẳng thèm thịt nữa.”
Những bên cạnh cũng theo, “ , hôm nay xem như cho lũ sâu thèm ăn trong bụng no nê , may mà chúng ý , nếu cũng chẳng ăn bữa tiệc như thế .”
Mấy bỏ , nhưng những lời đó vẫn cứ quanh quẩn bên tai Trần thị.
Nào là chân giò, nào là thịt kho, nàng mà chảy cả nước dãi, cứ như thể những món ngon vật lạ đó đang bày mắt, nhưng chẳng ăn một miếng nào, ngay cả hương thơm cũng ngửi thấy, càng nghĩ càng tức, càng tức càng nghĩ, khiến lồng n.g.ự.c nàng nghẹn ứ khó chịu.
Nhà họ giờ mới bắt đầu dùng bữa, là bởi chờ bên mời, ai ngờ chẳng chút động tĩnh nào.
Chu thị hôm nay nấu cơm, bưng cháo trắng dưa muối lên bàn, gọi Trần thị dùng bữa, nàng thấy những món ăn bàn mà cứng họng, một miếng cũng nuốt trôi.
Nàng đập mạnh đôi đũa xuống bàn, “Ăn uống gì chứ? Chỉ từng thứ, ngươi bảo ăn ? Vợ của lão Tam ở nhà bao nhiêu năm, thường xuyên là nàng nấu cơm, ngươi cũng học hỏi chút nào, nàng thể cả bàn món ngon, mà ngươi cho ăn những thứ , ngươi còn là trưởng tức, trưởng tức nào như ?”
Chu thị mắng nhưng tức giận, mà nhỏ giọng , “Muốn món ngon cũng nguyên liệu chứ, nếu nương mà mua chân giò, móng giò về, con cũng thể món ngon.”
Trần thị tin lời , “Ha hả, để ngươi những món ngon đó, sợ còn hỏng hết, từ khi vợ của lão Tam dọn ngoài, còn ăn một bữa cơm tử tế nào, cứ dựa hai cái tay nghề vụng về của các ngươi, thể c.h.ế.t đói mất.”
Châu thị đến chính sảnh dùng bữa, vết thương ở chân hai họ đều lành, chỉ là nàng giờ mất việc ở Túy Tiên Lâu, ở nhà thường xuyên mắng chửi, chẳng dám ngẩng đầu lên.
Trước nàng việc kiếm tiền, ở nhà còn lấn át cả Chu thị, Chu thị gì nàng cũng cãi .
giờ thì khác , bản mất mặt đến thế, ở chỗ chồng cũng chẳng gì , ngay cả phu quân nàng cũng chẳng thèm cho sắc mặt .
Chu thị vốn là kẻ giỏi bắt nạt kẻ yếu, lập tức trưng uy nghiêm của chị dâu, ngày ngày ức h.i.ế.p nàng .
“Nếu nương hài lòng với tay nghề của con, thì cứ để nấu cơm , con cũng nghỉ vài ngày, suốt ngày bận rộn trong ngoài, cũng chẳng ai giúp đỡ, đúng lúc Hoành Viễn nghỉ, con cũng thể ở bên con trai .”
Châu thị chỉ thể lời dịu giọng, “Đại tẩu , tỷ cũng đừng giận , , chẳng vẫn là tại cái tiện nhân Lâm Mạn Mạn đó , đúng là con của Tô thị, cả bụng ý , nhà chúng nàng hãm hại t.h.ả.m hại , nhưng cũng chẳng , Hoành Viễn sắp thi, đợi khi đỗ đạt công danh, nhà chúng sẽ khác ngay, đến lúc đó xem bọn chúng mà nịnh bợ.”
Nàng quá rõ cách Chu thị vui lòng, Chu thị tâm trạng , chỉ cần nhắc đến đứa con trai bảo bối Hoành Viễn của nàng .