Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 30: Đại Khí

Cập nhật lúc: 2025-10-25 09:30:48
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lâm Mạn Mạn đối với Lâm Trường Bình một chút đồng tình cũng , nhưng cũng thừa cơ giáng họa, mà là thèm để ý đến .

 

Giờ phút xử lý xong , nàng bình tĩnh : “Vương quản sự, phiền ngài , nhưng trải qua chuyện , cũng bớt chút phiền phức, cho nên một thỉnh cầu bất tiện.”

 

Vương quản sự ấn tượng về nàng, cảm thấy các nàng xử lý chuyện cũng thỏa đáng: “Ngươi cứ .”

 

“Thật giấu gì ngài, nhà trồng rau bí quyết riêng, nên rau mới tươi xanh mơn mởn, cũng tự khoe, thật sự là từng thấy rau nào hơn rau nhà . Ta bây giờ thể cam đoan, cả trấn chỉ nhà mới thể trồng loại rau như .”

 

“Để tránh chuyện như xảy , Túy Tiên Lâu nếu còn gặp loại rau như thì cần để ý hơn một chút. Không Vương quản sự thể coi rau nhà chúng là độc nhất vô nhị, đặc biệt nhắc nhở thu mua rau của Túy Tiên Lâu ?”

 

Vương quản sự : “Chuyện gì khó? Túy Tiên Lâu rau ngon nhưng loại rau bằng cách lén lút, cho cũng cần. Nếu ngươi tự tin như , tạm thời đồng ý với ngươi, thể đảm bảo với ngươi Túy Tiên Lâu sẽ chỉ thu mua rau tươi của nhà ngươi, nếu loại tương tự đều sẽ kiểm tra kỹ lưỡng. nếu thật sự trồng ...”

 

Lâm Mạn Mạn lập tức : “Vậy thì tự nhiên là tùy ý. Ta cũng chuẩn năm tới dạy cùng làng trồng rau, cũng như nhà , nhưng chắc chắn thể khiến Túy Tiên Lâu hài lòng.”

 

Vương quản sự khen ngợi nàng, thật sự là phi thường a, nhà tay nghề lợi hại như , nghĩ đến độc chiếm, nghĩ đến giúp đỡ khác, bình thường quả thật điểm .

 

“Hai con các ngươi thật sự là hào phóng. Có thể nhiều rau tươi hơn, Túy Tiên Lâu đương nhiên vui lòng. Chỉ là cứ thế mang giống rau ngoài, cảm thấy thiệt thòi ?”

 

Lâm Mạn Mạn , Tô thị : “Chúng góa con côi, nhờ đồng hương chăm sóc mới thể sống qua ngày. Giờ đây chúng khả năng báo đáp , đương nhiên cũng sẽ nhớ đến lòng của , bạc cùng kiếm thôi.”

 

Vương quản sự nữa tán thưởng gật đầu, thu mua rau của gia đình đúng là đúng, ghi ơn như , hợp tác lâu dài sẽ sai lầm .

 

Hắn bồi thường gấp ba tiền rau, nên cho tính giá cao nhất cho các nàng, để cho kẻ trộm rau chảy m.á.u một phen.

 

Lượng rau khá nhiều, thu mua theo giá cao nhất, nên trực tiếp bán hai lạng một tiền. Ân chưởng quỹ một tờ biên nhận cho, dùng cái bằng chứng.

 

Lâm Trường Bình hôm nay các nàng bán bao nhiêu tiền, cũng nhà bồi thường gấp ba , giờ phút mồ hôi chảy ròng ròng.

 

Nhiều bạc như cứ thế trôi sông đổ biển, cũng lão nương ở nhà sẽ tức giận đến mức nào.

 

Không là chuyện gì, rõ ràng đây nhà lão tam đều là những kẻ yếu đuối, bảo gì thì đó, bây giờ phân gia thể nắm giữ bọn họ nữa?

 

Từ Túy Tiên Lâu , ở đầu phố hội họp với Hạc thẩm tử, mấy cùng trở về thôn.

 

Lâm Mạn Mạn theo như lời hôm qua, mời mấy nhà bán rau, để họ cùng đến đ.á.n.h giá xem mầm rau và hạt rau trong vườn trị giá bao nhiêu tiền, cũng mời cả Lâm Hằng Viễn đến.

 

Mọi đều vườn rau của Lâm Mạn Mạn tốn nhiều tâm huyết, Hạc thẩm tử càng rau của nàng thể bán bao nhiêu tiền, , tính thiệt hại là năm lạng bạc.

 

Từ tiền Lâm Mạn Mạn bán rau hôm nay mà xem, tổn thất coi là quá khoa trương, những mầm rau còn mọc , thế nào cũng còn thể bán vài , hạt giống rau càng quý giá hơn, chỉ sợ quan hệ đủ , trả tiền cũng sẽ bán.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-30-dai-khi.html.]

Lâm Hằng Viễn vỗ bàn quyết định, trực tiếp bảo Trần thị hôm nay mang tiền .

 

Trần thị rống lên, cứ những cấu kết với ức h.i.ế.p nàng .

 

“Chẳng qua cũng chỉ là một ít rau nát trong vườn, nào đáng giá nhiều tiền như chứ? Nhà nông ai mà trồng rau? Lá rau nát đều là dùng để nuôi heo, bây giờ còn lừa gạt nhiều tiền như , quả thực là mơ giữa ban ngày.”

 

Cộng tổng cộng là hơn bảy lạng, tính theo ba , tức là hai mươi mốt lạng.

 

Cho dù gia cảnh nhà họ Lâm vẫn coi là khá giả, nhưng lấy một khoản tiền lớn như vẫn đau lòng, chỉ sợ cũng c.ắ.n răng mới lấy .

 

Lâm Mạn Mạn và Tô thị một bên, nhưng các nàng một lời nào.

 

Những lời cần hôm qua hết , chuyện tộc lão xử lý, cần hai con các nàng lên tiếng.

 

“Hừ, hai nàng dâu của ngươi nếu thể giữ chân , vườn rau của khác, cũng nảy sinh ý đồ như , thì chuyện hôm nay cũng sẽ xảy . Ngươi đừng là ngươi chuyện .” Lý trưởng thèm nàng , gặp chuyện là loạn.

 

Lâm Hằng Viễn : “Trần thị, chuyện hôm qua định , bảo ngươi đến từ đường bàn bạc chuyện đến, bây giờ bất mãn ích gì? Ngươi đưa tiền cũng , chỉ thể việc theo quy củ, sẽ giải hai nàng dâu của ngươi đến quan phủ, để tri huyện đại lão gia đến xét xử, đến lúc đó e rằng sẽ dễ dàng như .”

 

Không chỉ mất mặt, chừng còn bồi thường nhiều tiền hơn.

 

Nếu phán nặng hơn một chút, chừng còn trực tiếp tù.

 

Trần thị mặc kệ lóc thế nào, cũng thể đổi quyết định của tộc lão, nàng chỉ thể sang Tô thị, cân nhắc kỹ lưỡng, mềm mỏng thái độ.

 

“Con dâu lão tam, ngươi đối với là bà chồng nhiều bất mãn, nhưng một gia đình sống chung nào mà chẳng lúc cãi vã, môi môi còn lúc chạm nữa là. Bây giờ nhà họ Lâm chúng tuy phân gia, nhưng cũng cần thiết ầm ĩ đến mức , đây chẳng để khác chê ? Hai cô chị dâu của ngươi cũng là thấy tiền sáng mắt, nhất thời hồ đồ, ngươi cứ đại nhân đại lượng tha cho bọn chúng một , chắc chắn sẽ quản giáo bọn chúng thật .”

 

Trần thị vỗ xuống đất một cái, cứ như là quyết tâm : “Thế , cũng trách các ngươi đây ầm ĩ đòi phân gia. Ta thấy căn nhà cũ nát, các ngươi ở thật sự tiện. Hôm nay chủ, các ngươi cứ dọn về ở, chuyện cần bàn bạc với đại ca, nhị ca của ngươi, tự thể quyết định. Các ngươi chịu thiệt, đương nhiên giúp đỡ các ngươi.”

 

Trong lòng nàng vẫn đang tính toán chuyện khác, cũng hai con học cách trồng rau ở , rau trồng như .

 

Nếu nhân cơ hội ban cho bọn họ một ân huệ, để bọn họ dọn về ở, tay nghề chẳng là của nhà họ Lâm ?

 

Dùng những rau kiếm tiền, thì quang minh chính đại, cần lén lút nữa.

 

Hai mươi mốt lạng bạc cũng thể cần đưa, một nhà còn gì chuyện hai nhà chứ.

 

Trần thị cứ như đặt ngay bàn tính như ý của lên mặt, một hiền lành như Tô thị cũng nàng chọc .

 

Nàng lạnh lùng một tiếng: “Xưa nay đều là liều mạng để cuộc sống , từng thấy ai bỏ qua ngày tháng , nhất định về hang sói . Ý của ngươi chúng dám nhận, phu quân nợ nhà họ Lâm các ngươi điều gì, chúng thì càng nợ. Đừng gì chuyện một nhà, thật sự là dám trèo cao.”

 

Loading...