Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 298: Bộ lạc vinh quang

Cập nhật lúc: 2025-10-25 14:09:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong đêm tuyết, Ô Lan dẫn đầu đội cướp lương, kéo theo những xe lương nặng trịch và xe trượt tuyết, tựa như đàn sói khải nhưng đầy thương tích, cuối cùng cũng trở về khu tụ cư của bộ lạc trong thung lũng bí ẩn.

 

Trong bộ lạc, già yếu đàn bà trẻ con chờ đợi từ lâu, đang ngóng trông. Vừa thấy những xe lương đầy ắp và đồng bạn trở về, cả thung lũng tức thì bùng nổ tiếng hoan hô vang trời.

 

"Về , thủ lĩnh về !"

 

"Lương thực, bọn họ mang về nhiều lương thực, đều thấy ."

 

"Có cái ăn , cái ăn !"

 

Lũ trẻ con càng vui mừng khôn xiết, trực tiếp vùng khỏi lớn mà chạy tới.

 

Những khác cũng nhao nhao xông lên, kích động vuốt ve những túi lương căng phồng, mặt tràn đầy niềm vui và hy vọng khó tin.

 

Một bé bảy tám tuổi, mày mắt giống Ô Lan, như một con báo nhỏ lao đến ngựa của Ô Lan, trong mắt lóe lên ánh sáng sùng bái tột độ, lớn tiếng gọi, "A nương, thật lợi hại, là con đại bàng dũng mãnh nhất thảo nguyên! Lần , Ba Đặc Nhĩ cũng cùng , cũng giống A nương bảo vệ bộ lạc!"

 

Đây chính là con trai của Ô Lan, là niềm kiêu hãnh của nàng, cũng là mà nàng quan tâm nhất.

 

Nàng ghìm ngựa , gương mặt mệt mỏi nở một nụ ấm áp mà kiêu hãnh, nhảy xuống ngựa ôm chầm lấy con trai lòng.

 

"Thằng nhóc ngoan, là một chí khí, nhưng con lớn cao hơn yên ngựa ."

 

Ba Đặc Nhĩ hưng phấn vặn vẹo trong vòng tay nàng, ước nguyện năm nay chính là mau chóng lớn cao, theo A nương ngoài chinh chiến bốn phương.

 

Những phía bắt đầu bận rộn, chuyển hết lương thực lều, phân công canh gác cẩn mật, nhất định thể để lương thực xảy vấn đề.

 

Ô Lan thở một , sai gọi tất cả tộc nhân đến. Giọng nàng tuy chút khản đặc vì kịch chiến, nhưng vô cùng rõ ràng và mạnh mẽ.

 

"Tộc nhân! Hãy những lương thực , đây là thứ chúng cầu xin mà , cũng là thứ chúng cướp bóc từ những dân chúng đáng thương mà . Đây là thứ mà những kẻ bội bạc ở Thiên triều lén lút trao cho bộ lạc kẻ thù của chúng . Bọn chúng dùng lương thực để nuôi no kẻ địch của chúng , để chúng c.ắ.n c.h.ế.t chúng . Chúng cướp về là lẽ trời đất, chúng ăn mới sức mà sống, sức mà bảo vệ quê hương của chúng !"

 

"Ô!!!" Tiếng hoan hô của tộc nhân càng thêm cuồng nhiệt, chút bất an thể tồn tại ban đầu phẫn nộ thế, nguồn gốc lương thực chính đáng, sức mạnh đoàn kết tăng cao từng thấy.

 

Tuy nhiên, nụ mặt Ô Lan dần thu , giọng nàng cũng đột nhiên trở nên đau xót.

 

" mà, thắng lợi của ngày hôm nay là đổi lấy bằng m.á.u tươi của các dũng sĩ chúng ! Trát Bố, Tô Hòa, Kỳ Cách Kỳ, ba dũng cảm , vì để cái ăn, bỏ sinh mệnh tại khe núi..."

 

Tiếng hoan hô chợt im bặt, đám đông tức thì tĩnh lặng, nỗi buồn nặng trĩu lan tỏa.

 

Tiếp đó, trong đám đông bùng lên vài tiếng than bi ai. Trong đó, Trát Bố còn mẫu , còn Kỳ Cách Kỳ mới hứa hẹn chung với thê tử, Tô Hòa chỉ là một trai trẻ gia đình.

 

Lúc , của những hy sinh đổ sụp xuống đất, đau đớn sống.

 

Không khí vui tươi tan biến, đó là nỗi bi thương nặng nề.

 

Ô Lan bước đến mặt mấy đang lóc đau khổ, quỳ một gối xuống đất, nắm lấy bàn tay run rẩy của già, ánh mắt quét qua tất cả tộc nhân, hùng hồn hứa hẹn.

 

"Máu của bọn họ sẽ uổng phí, của bọn họ chính là của cả bộ lạc. Từ hôm nay trở , tất cả những gì trong bộ lạc , bọn họ đều sẽ chia phần, của bọn họ xứng đáng nhận sự chăm sóc nhất, bởi vì bọn họ đều là những hùng đổ m.á.u vì bộ lạc!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-298-bo-lac-vinh-quang.html.]

"Chỉ cần Ô Lan còn một thở, chỉ cần bộ lạc còn một miếng ăn, tuyệt đối sẽ để của các hùng chịu đói chịu rét. Đây là lời thề mà lập!"

 

Sau khi nàng xong những lời , cảm xúc kích động, hô vang tên thủ lĩnh.

 

"Thủ lĩnh!"

 

"Thủ lĩnh!!"

 

Tộc nhân nhao nhao hưởng ứng, nhiều phụ nhân tiến lên đỡ những đang lóc, khẽ an ủi.

 

Bi thương vẫn còn đó, kết quả thể đổi, nhưng một tình cảm đồng cam cộng khổ, sống c.h.ế.t đang chảy tràn trong bộ lạc, gắn kết tất cả với chặt chẽ hơn.

 

Ô Lan với tư cách là thủ lĩnh bộ lạc, nàng gương như . Bộ lạc của họ ít , mỗi tranh giành tài nguyên đều dũng sĩ mũi chịu sào, tinh thần sợ hãi , nếu sẽ vĩnh viễn thể giành chiến thắng.

 

Nếu khi c.h.ế.t và thương mà thể xử lý thỏa đáng, nhân của những thiệt mạng an bài thỏa, thì sẽ ai dũng cảm xông pha trận mạc, bộ lạc của họ sớm muộn gì cũng đến diệt vong.

 

Lực lượng càng yếu ớt, càng đoàn kết, mỗi đều cống hiến tất cả những gì , như mới thể khiến bộ lạc ngày càng lớn mạnh.

 

Ngay đó, Ô Lan về phía những chiến sĩ thương, họ đang đỡ dậy, , , vết thương vẫn còn rỉ máu.

 

Thầy Sa-man bắt đầu chữa trị vết thương cho họ, Ô Lan , “Thúc Hoát, hãy dốc hết sức cứu chữa các thương, dùng t.h.u.ố.c nhất, cần gì cứ cho !”

 

Lão Sa-man nặng nề gật đầu, cùng trợ thủ bận rộn việc, dùng cỏ t.h.u.ố.c giã nát, vải nỉ sạch để rửa và băng bó vết thương cho họ.

 

Chỉ đến khi xử lý xong xuôi việc, Ô Lan mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

 

Nàng những túi lương thực chất đống như núi nhỏ, những tộc nhân dù đau buồn nhưng càng thêm đoàn kết, đứa con trai với đôi mắt tràn đầy sùng bái, tín niệm cho bộ lạc mạnh mẽ hơn trong lòng nàng trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

 

Vài năm , nàng dẫn theo những Bắc Địch yếu ớt bên cạnh bỏ , thành lập bộ lạc mới. Từ khoảnh khắc đó trở , bất kể , họ trở thành cùng tộc.

 

Sau những cuộc tranh giành như sẽ ngày càng nhiều, nàng cũng thực lực của hiện giờ quá yếu ớt, đối thủ của Bắc Địch, nhưng nàng sẽ dễ dàng từ bỏ như , cho dù hiến dâng sinh mạng của , nàng cũng cam lòng.

 

Nàng chỉ vì sinh tồn, vì báo thù những kẻ phụ bạc , mà càng là để bảo vệ những tộc nhân coi nàng là chỗ dựa .

 

Cũng là để tạo một tương lai mà con trai Ba Đặc Nhĩ sẽ còn lo sợ hãi, thể ngẩng cao đầu mà trưởng thành.

 

Cuộc mạo hiểm và sự hy sinh trong đêm giao thừa giúp Ô Lan và tộc nhân của nàng tạm thời cơ hội thở dốc, cũng đưa uy tín và quyết tâm của nữ thủ lĩnh Ô Lan lên một tầm cao mới.

 

Con đường phía vẫn còn vô cùng gian nan, nhưng ít nhất, nàng thể thấy hy vọng.

 

Không cần chèn ép những yếu thế và nghèo khổ hơn , chỉ cần đối đầu trực diện với những con sói hung ác , bản nàng cũng thể giành chiến thắng, đây chính là hy vọng. Nàng sức mạnh cường hãn hơn để theo đuổi nó.

 

Trong mắt Ba Đặc Nhĩ lấp lánh ánh sáng, thấy những hùng thương, kìm mà chạy tới giúp đỡ. Dù còn nhỏ tuổi nhưng sợ m.á.u tươi, tâm trí vô cùng kiên định.

 

Ô Lan bóng dáng nhỏ bé đang thoăn thoắt trong đám đông, nghĩ đến năm xưa họ phụ bạc như thế nào, trong mắt nàng xẹt qua một tia tàn nhẫn.

 

“Mấy bắt về, hãy giam giữ cẩn thận, đừng để chúng c.h.ế.t.”

 

 

Loading...