Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 252: Tân Nông Chính Bị Phế Bỏ
Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:45:28
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng đế cũng những hạt lương thực vàng óng thu hút ánh mắt, cãi cọ đau đầu, hiện giờ cũng thuyên giảm nhiều.
Người kìm sai thái giám cận dâng bông lúa và bông mạch lên, vươn tay sờ một cái, cầm trong tay cảm nhận sức nặng trĩu .
“Tốt, quả thực là lương thực , đây đều là do bách tính Long Sơn huyện trồng ?”
Lâm Mạn Mạn đáp: “Chính , đại đa bách tính Long Sơn huyện đều trồng loại hoa màu như thế . Những bông lúa và bông mạch xuất xứ từ nông điền của dân phụ, chính là nhờ những thứ mà thắng cuộc giao ước.”
Lúc nhận ám chỉ của Tam hoàng tử, đưa nghi vấn: “Sản lượng cao đến , quả thực là từng thấy. Bệ hạ, nữ nhân e rằng yêu thuật bí pháp gì đó, nếu dùng phương pháp tăng sản, cũng chỉ là phồn vinh nhất thời, cứ kéo dài như e rằng sẽ rước họa lớn a!”
Hoàng đế gì, Lâm Mạn Mạn bèn tự biện giải cho .
Giọng của nàng càng lúc càng trong trẻo, mang theo tự tin, nàng về phía bách quan, ánh mắt quét qua Tam hoàng tử với vẻ mặt xanh mét, đó về phía Hoàng đế.
“Bệ hạ, thứ dân phụ dùng tuyệt nhiên yêu thuật bí pháp gì, chẳng qua là ưu tiên chọn giống , tinh canh tế tác, chỉ là dùng tâm huyết chăm sóc đất đai mà thôi. Bách tính Long Sơn huyện dùng phương pháp để tăng sản lượng, chỉ cần cho dân phụ thêm chút thời gian, thể sản xuất lượng lớn giống lương thực, bao lâu nữa, cả thiên hạ đều thể lương thực như thế .”
“Nếu bản trồng , khác dùng yêu pháp gì, như mới thật sự là cố chấp tiến bộ, ngu xuẩn đến thể cứu vãn.”
Không ngờ nàng như mặt , vị đại thần mở lời chỉ cảm thấy vũ nhục, tay run lẩy bẩy: “Bệ hạ, phụ nhân cử chỉ thô lỗ, ở đại điện thực sự mất thể diện văn nhân, lão thần khẩn cầu Bệ hạ đuổi nàng ngoài!”
Lâm Mạn Mạn lạnh lùng hừ một tiếng: “Nói , liền đuổi ngoài, ngươi còn là nam nhân ? Truyền ngoài thì vẻ vang lắm ? Mạn Mạn tuy là nông phụ, nhưng cũng thành ngữ ‘dựa lý lẽ mà tranh luận’. Vị đại nhân , nếu ngươi thật sự đạo lý, hãy lấy bản lĩnh của ngươi , chứ động một chút là đòi đuổi . Ta còn cảm thấy hổ cho ngươi.”
Lời thẳng thắn của nàng khiến nhiều trong đại điện bật , ngay cả Hoàng đế cũng kìm mà thành tiếng, khí nhất thời nhẹ nhõm, vui vẻ hơn nhiều.
Chỉ vị đại thần tức đến dậm chân: “Vô tri phụ nhân, thật sự còn gì để với ngươi!”
Lâm Mạn Mạn tiếp tục đáp trả: “Đã gì để , thì hãy ngậm miệng . Ở đây nhiều như , chỉ một ngươi là quản cái miệng của . Hoàng thượng là gọi , chứ gọi ngươi .”
Vị đại thần tức đến mức thở , trông thấy sắp ngất , bên cạnh vội vàng bấm nhân trung của , khiến ít bật .
Lâm Mạn Mạn về phía Hoàng đế, nữa khấu đầu, giọng mang theo vẻ kiên định.
“Bệ hạ, dân phụ vì quốc gia mà sức. Đất đai là căn cơ của nông dân, đoạt căn cơ, chẳng khác nào đoạn tuyệt đường sống của họ. Kính xin Bệ hạ minh xét, dừng chính sách mới đoạt đất. Chỉ cần triều đình cung cấp giống , truyền thụ phương pháp canh tác, giảm nhẹ lao dịch và thuế má, bách tính nhất định thể cần cù canh tác, cống hiến nhiều lương thực hơn cho quốc khố. Đây mới là kế lâu dài, là đạo lý củng cố gốc rễ, mạnh quốc gia!”
“Bệ hạ thử nghĩ xem, nếu đất đai thu về thành sở hữu quốc gia, cái gọi là Đồn Điền Tư liệu thể tận tâm như bách tính đối với ruộng đất nhà ? Nếu , thì đảm bảo sản lượng lương thực thu hoạch sẽ đáng kể?”
“Nếu nông chính thực sự lợi ích gì, hà cớ gì đẩy mạnh khắp cả nước? Chẳng lẽ chỉ khiến quốc gia trở nên hỗn loạn?”
Nghe lời , Tam hoàng tử kìm mà trừng mắt: “Phụ hoàng…”
Trần Các lão chớp lấy cơ hội mở lời, xúc động đến mức nước mắt già giụa chảy dọc: “Bệ hạ, lời Lâm thị vô cùng , đây chính là lời bàn về việc nước, dân tâm thể trái, thiên lý thể nghịch a!”
Chúng đại thần thanh liêm nữa đồng loạt quỳ xuống thỉnh cầu: “Bệ hạ còn xin nghĩ ! Trả ruộng về cho dân, giữ quốc khố sung túc.”
Tam hoàng tử tính khí nổi lên, tức đến run rẩy: “Bọn lão thần các ngươi đều điên hết ? Nghe con thôn phụ lời mê hoặc lòng , thế mà cùng nàng loạn, nàng …”
Cùng lúc lời , Tam hoàng tử ngầm thúc đẩy cơ quan, nữa dùng độc khống chế Hoàng đế.
Phương pháp trăm thử trăm hiệu nghiệm, ai ngờ hôm nay linh nghiệm nữa.
Trước mỗi khi y Hoàng đế đồng ý chuyện gì, những lão thần cũng sẽ phản đối, nhưng y một khi dùng cách , Hoàng đế sẽ đau đầu như búa bổ, chỉ khi thuận theo ý y thì cơn đau đầu mới phần nào thuyên giảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-252-tan-nong-chinh-bi-phe-bo.html.]
Cứ thế lâu dần, Hoàng đế dần dần y khống chế, nhưng chuyện cực kỳ bí mật, ai phát hiện .
Lâm Mạn Mạn quỳ ở phía nhất, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương, nghiêng đầu Tam hoàng tử, chú ý đến bàn tay y đang rụt trong tay áo.
Ra là như , thật sự là Tam hoàng tử hạ độc, y vẫn luôn dùng độc để khống chế Hoàng thượng.
Tam hoàng tử còn đẩy Lâm Mạn Mạn chỗ hiểm, nhưng Hoàng đế trực tiếp ngắt lời y.
“Đủ !”
Đại điện lập tức yên tĩnh trở , Hoàng đế trầm ngâm một lát, cầm bông lúa lên, mỉm : “Nếu thiên hạ đều là loại lương thực thế , bách tính lo gì thể an cư? Ván cược thắng thua phân định, đương nhiên cho thiên hạ một lời giải thích, nông chính hủy bỏ, đất đai vẫn thuộc về bách tính.”
“Phụ hoàng!” Tam hoàng tử kinh hãi đến thất thanh.
“Bệ hạ thánh minh!” Trần Các lão cùng những khác vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ xuống hô vang vạn tuế, sợ Hoàng đế hối hận.
Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử vẫn luôn chen lời , lúc thấy Tam hoàng tử chịu thiệt, họ cũng theo đó quỳ xuống, lớn tiếng hô Phụ hoàng thánh minh.
Hoàng đế dường như những tiếng thánh minh cho vui vẻ, mỉm : “Lâm thị trồng giống như , quả là đại công một việc. Trẫm lệnh cho ngươi tiếp tục gieo trồng, trong vòng hai năm, khiến khắp nơi trong cả nước đều thể trồng giống .”
“Vâng, dân phụ tuân mệnh.” Khi Lâm Mạn Mạn mấy chữ , giọng của nàng đều đang run rẩy.
Nàng thắng , thắng dễ dàng, nhưng ít nhất cũng đạt một lời hứa.
Tam hoàng tử tại chỗ, sắc mặt từ xanh chuyển trắng, nắm chặt tay, móng tay ghim sâu lòng bàn tay.
Y ánh mắt Lâm Mạn Mạn và Trần Các lão cùng những khác, tràn ngập hận ý ngút trời và sát cơ.
Kế hoạch dày công xây dựng, thế mà cứ thế, mặt một con thôn phụ mà y căn bản khinh thường và một đống lương thực mà thất bại trong gang tấc!
Sau khi bãi triều, Lâm Mạn Mạn cuối cùng cũng thể rời , nàng thở phào nhẹ nhõm, khi đối diện với ánh mắt của Tam hoàng tử, sự hung ác trong ánh mắt đối phương lộ rõ chút che giấu.
Lâm Mạn Mạn hề sợ hãi, mà chủ động nghênh đón, hề lùi bước.
Tam hoàng tử chằm chằm nàng một lúc, lộ một nụ , xoay rời .
Lâm Mạn Mạn định bước , Trần Các lão đột nhiên gọi nàng : “Lâm nương tử.”
Lâm Mạn Mạn cung kính : “Trần đại nhân còn gì phân phó?”
Trần Các lão : “Hôm nay ngươi biểu hiện cực kỳ , nếu ngươi ở đây, e rằng nông chính sẽ là thế tất .”
“Mạn Mạn dám nhận công.”
Trần Các lão : “Bệ hạ thể khỏe, lên triều cũng thể quá lâu, cho nên hôm nay bãi triều sớm. Ngươi lập đại công một việc, lão hủ sẽ ngươi tranh thủ phong thưởng, còn mong Lâm nương tử hãy ghi nhớ lời Bệ hạ.”
Lâm Mạn Mạn ý cảnh cáo, đây là sợ nàng để tâm nữa ?
Nàng mỉm : “Vậy Mạn Mạn xin cảm tạ đại nhân .”