Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 244: Cố nhân
Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:43:03
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa mới gấp rút tiến kinh, việc dạy quy tắc cũng vội lúc . Vì , khi sắp xếp chỗ ở cho Lâm Mạn Mạn, Trưởng công chúa để nàng nghỉ ngơi cho .
Quả hổ danh là phủ công chúa, chỉ là một cái viện tùy tiện chọn cũng cảnh sắc vô cùng , còn phân sáu đến hầu hạ.
Nghĩ đến cảnh bá tánh dân gian những năm đói kém đây, Lâm Mạn Mạn thật sự cảm nhận thế nào là: "Cửa son rượu thịt ôi, đường cái xương khô chất."
Nàng sẽ hô khẩu hiệu đòi bình đẳng trong một xã hội phong kiến. Cho dù là kiếp pháp luật thiện, bao giờ mới đạt bình đẳng thật sự?
Bất cứ lúc nào cũng tồn tại bóc lột và áp bức, nàng chỉ hy vọng thông qua nỗ lực của , khiến bá tánh tầng lớp thể sống hơn một chút mà thôi.
Trời tối, những nha hầu hạ ở đây chuẩn một thùng nước nóng lớn, xem là nàng tắm rửa.
Thời tiết ấm lên, đường lâu như , khó tránh khỏi mồ hôi, tắm rửa một chút quả thật thoải mái.
Hơn nữa đây là ở phủ công chúa, lẽ đây cũng là quy củ của .
Lâm Mạn Mạn cần nhiều, những cứ như thể suy nghĩ của nàng , cái gì cũng nàng, khiến nàng khỏi cảm thán, nha nhà đại gia quả nhiên ai cũng .
Nước trong thùng tắm mang theo hương thơm thoang thoảng, ngửi thấy khiến lòng thư thái, chắc là dùng nước cốt hoa tươi.
“Nước mùi thơm.”
Nha hầu hạ cận tên Hồng Tú, bưng một cái giỏ nhỏ đến, nhẹ nhàng rải cánh hoa , “Nương tử mũi thính thật, nước khi đun cho thêm cánh hoa khô , nên mang theo hương thơm thoang thoảng. Sau khi tắm xong cũng hương thơm đấy ạ.”
Lâm Mạn Mạn trong thùng tắm, ngâm trong nước nóng như , chỉ cảm thấy sảng khoái, mệt mỏi mấy ngày qua đều tan biến.
Ngâm hơn nửa canh giờ, Lâm Mạn Mạn thoải mái đến mức suýt ngủ . Hồng Tú nhắc nàng thể dậy mặc y phục, nếu nước lạnh sẽ dễ cảm.
Hai đang chuyện, cửa đột nhiên gõ, đợi bên trong trả lời, bên ngoài trực tiếp hỏi.
“Lâm nương tử, Tô ma ma dẫn đến đo dáng vóc để may y phục cho ngài, tiện cho họ ?”
Hồng Tú lập tức giải thích bên cạnh, “Tô ma ma là nhũ ma ma của Trưởng công chúa, chắc là phụ trách dạy quy tắc tiến cung cho nương tử.”
Lâm Mạn Mạn gật đầu, dù y phục cũng mặc xong xuôi, của Trưởng công chúa, thể để chờ lâu quá, liền gật đầu đồng ý.
Cánh cửa phòng đẩy , mấy nối đuôi bước , đầu là một phụ nhân trung niên chừng sáu mươi tuổi, cách ăn mặc của bà thấy khác biệt so với những còn , liếc mắt một cái nhận phận bất phàm.
Tô ma ma vô cùng khách khí: “Lão nô là nhũ mẫu của Trưởng Công chúa, Điện hạ đích căn dặn, để lão nô dạy qua cho nương tử đôi chút quy củ. Hôm nay thời gian muộn, chuyện cũng vội vàng, chỉ là cần đo kích thước, may hai bộ y phục tề chỉnh.”
Lâm Mạn Mạn vội : “Làm phiền ma ma .”
Trưởng Công chúa mà để nhũ mẫu của đích đến, xem vô cùng coi trọng việc diện kiến Thánh thượng .
Tô ma ma chỉ huy đo y phục cho Lâm Mạn Mạn, còn bản chỉ một bên.
Đột nhiên, ánh mắt của bà một khối đá chiếc bàn nhỏ bên cạnh thu hút.
Khi bà rõ, cả như sét đánh, đột ngột cứng đờ tại chỗ, đôi mắt gắt gao chằm chằm, ngay cả thở cũng ngừng .
Bà tiến hai bước, vươn tay cầm lấy khối đá : “Đây... thể...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-244-co-nhan.html.]
Lâm Mạn Mạn thấy bà cầm khối đá của , trong lòng giật , theo bản năng lấy , chút cảnh giác Tô ma ma.
Tô ma ma nhận sự thất thố của , vội vàng thu liễm cảm xúc, nhưng ngữ khí vẫn vô cùng kích động: “Nương tử đừng sợ, lão nô tuyệt đối ác ý, chỉ là... chỉ là cảm thấy khối ngọc bội vô cùng quen mắt, giống hệt vật mà một ân nhân lão nô từng gặp nhiều năm thường đeo. Cô nương quen họ Tiết nào ?”
Lâm Mạn Mạn mờ mịt lắc đầu, cẩn thận lục tìm trong trí nhớ những từng tiếp xúc, quả thật ai họ Tiết.
Tô ma ma dường như chút thất vọng, vội hỏi: “Không nương tử tiện cho lão nô , khối ngọc bội từ mà ?”
Lâm Mạn Mạn : “Đây là vật của phụ , truyền cho , nhiều năm qua vẫn luôn đeo .”
“Thì là .” Tô ma ma trầm tư.
Lâm Mạn Mạn trong lòng nghi hoặc, chủ động truy hỏi: “Tô ma ma lai lịch khối ngọc bội ?”
Tô ma ma khôi phục bình thường, mỉm : “Chỉ là trông giống vật của ân nhân từng đeo, lẽ là lão nô nhầm . Kích thước đo xong, nương tử cứ nghỉ ngơi cho , lão nô đưa .”
Sự nghi hoặc trong lòng Lâm Mạn Mạn hề giảm bớt, nàng luôn cảm thấy chuyện liên quan đến thế thật sự của Lâm Trường Phong.
Phụ vốn là Lâm gia nhặt về, khi nhặt y đeo khối đá , lẽ đó chính là một tín vật.
Nếu Tô ma ma nhận , bà thế của Lâm Trường Phong ?
Lâm Mạn Mạn nhận điều , trong lòng chút kích động, nhưng nhất thời nghĩ thông suốt, nên rõ chuyện thời điểm mấu chốt .
Có lẽ vì quen với cuộc sống bình thường, đêm nay chiếc giường cực kỳ êm ái, nàng ngược chút ngủ , trằn trọc mãi, đến hừng đông mới chợp mắt một lúc.
Còn Tô ma ma khi rời khỏi đây, liền trực tiếp đến viện của Trưởng Công chúa để bẩm báo.
Phụng dưỡng nhiều năm như , hai như con, cho nên Tô ma ma trực tiếp hỏi.
“Điện hạ còn nhớ Tiết thần y ?”
Trưởng Công chúa gật đầu: “Đương nhiên là nhớ, Tiết thần y là ân nhân của bản cung. Khi bản cung đời, mẫu hậu khó sinh, suýt nữa một thi hai mạng, nếu Tiết thần y, thể thuận lợi hạ sinh? Năm ba tuổi mắc một trận bệnh nặng, cũng là Tiết thần y cứu bản cung một mạng, từ đó về thì còn gặp nữa.”
Nhắc đến đây nàng còn chút tiếc nuối, nếu như khi mẫu hậu bệnh nặng thể tìm Tiết thần y thì , lẽ còn một tia hy vọng.
Tô ma ma tiếp tục : “Khi đó Điện hạ còn nhỏ, chắc chắn nhớ rõ, nhưng lão nô vẫn luôn ở bên cạnh Điện hạ hầu hạ, cho nên ấn tượng sâu sắc về vị ân nhân của Trưởng Công chúa. Trên ân nhân đeo một khối ngọc, là ngọc nhưng giống đá hơn. Mỗi chữa bệnh cứu , ân nhân đều lấy khối đá , những hoa văn đó lão nô đều nhớ rõ.”
“Có một sợi dây đứt, ân nhân còn tìm khắp cả viện một lúc. thần y , khối đá nhận chủ, khác cầm cũng vô dụng. Lão nô còn đích dùng chỉ tơ dệt một sợi dây mới để treo lên.”
Trưởng Công chúa : “Thì là , bản cung quả thật nhớ rõ. Không hổ là thần y, ngay cả một khối đá bên cũng tầm thường.”
Nàng hỏi: “Ma ma đột nhiên nhắc đến chuyện ?”
Tô ma ma chút kích động: “Mới , khi lão nô đến tìm Lâm nương tử, thấy khối ngọc bội đó ở chỗ nàng . Hoa văn chính là hoa văn đó, còn sợi dây thừng , đó là do lão nô tự tay tết, tuyệt đối thể nhận nhầm.”
Trưởng Công chúa , càng thêm chấn động: “Ý ma ma là, Lâm Mạn Mạn quen Tiết thần y?”
Tô ma ma vô cùng chắc chắn: “Không chỉ quen , theo lão nô thấy, Lâm nương tử hẳn là hậu nhân của Tiết thần y, nếu thể nào cứ luôn đeo khối ngọc bội đó.”