Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 216: Tranh nhau làm bảo lãnh

Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:40:20
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cái lạnh cuối đông mấy trận mưa xuân lất phất rửa trôi sạch sẽ. Đất đai thôn Lai Phúc thấm đẫm mùi đất ẩm ướt, sườn dốc hướng dương lác đác thấy những mầm xanh mới nhú đầu.

 

Ngôi làng trầm mặc suốt một mùa đông, cũng theo ánh nắng ấm áp của mùa xuân mà trở nên sống động.

 

Mồng hai tháng hai, tiết Long Đài Đầu qua, cáo thị của huyện nha về việc đăng ký thi huyện dán tới các thôn trấn.

 

Trong các tư thục, học trò vỡ lòng đủ chín tuổi, học vấn đạt yêu cầu đều thể đăng ký thông qua thư viện.

 

Trong đó, một khâu then chốt nhất chính là năm hộ hàng xóm bảo lãnh, chứng minh thí sinh đó thế trong sạch, nguyên quán sai, con cháu của phường xướng ca, nghề hạ tiện.

 

Quá trình đăng ký đang diễn , Lâm Nghiên cầm văn thư bảo lãnh do thư viện cấp về nhà. Trên đó đóng dấu bảo chứng của và viện trưởng, chỉ cần tìm năm hộ hàng xóm ký tên đóng dấu là .

 

Lần y trở về chính là vì chuyện . Lâm Mạn Mạn lo xong việc núi, về nhà liền cầm văn thư đó lật lật xem.

 

“Ngày mai chúng sẽ tìm , việc đơn giản thôi.” Lâm Mạn Mạn khép văn thư. Chỉ bằng những việc nàng thường cho thôn, cũng thể nào tìm bảo lãnh.

 

Lâm Nghiên , “Ta cũng xem cuốn văn thư nhiều , chỉ sợ bên nội dung quan trọng nào bỏ qua. Mọi bằng lòng bảo lãnh cho , cũng thể hại .”

 

Lâm Mạn Mạn tán đồng, cẩn trọng hành sự là điều nên , sống cả đời, hiếm chính là một tấm lòng cẩn trọng.

 

“Nghiên nhi suy nghĩ chu , thật sự tự hào về .” Lâm Mạn Mạn hề tiếc lời khen ngợi của , con cái trong nhà thì giáo d.ụ.c khuyến khích.

 

Vốn định ngày hôm mới , ai ngờ ngay tối hôm đó tìm đến nhà.

 

“Nghe Nghiên ca nhi sắp thi huyện, cần bảo lãnh ?” Lão gia tử nhà họ Lý hỏi.

 

Lâm Mạn Mạn ngẩn một lát, nhất thời hiểu đây là ý gì.

 

Lão gia tử Lý , “Nghiên ca nhi thông minh bao, chỉ nghĩ cháu trai nhỏ nhà cũng tài năng . Nếu chê, bằng lòng bảo lãnh cho nó, lây chút may mắn mà.”

 

Lâm Mạn Mạn lời mới hiểu , , “Ngài bằng lòng đương nhiên , còn định ngày mai tìm đây.”

 

Lão gia tử Lý một tiếng, “Còn cần các ngươi tìm ? Ta cho các ngươi , chuyện nếu trong thôn , bọn họ từng một đều sẽ chủ động xúm , ai cũng lây cái may mắn . Cũng là vận khí , nếu thể đến đầu tiên ?”

 

Lâm Mạn Mạn còn cách , mời , để lão gia tử Lý tên lên văn thư, đóng dấu tay.

 

Ngày hôm nay trời tối, còn ai khác đến nữa. Ngày hôm hai còn khỏi cửa, tiếng chào hỏi nhiệt tình từ bốn phương tám hướng ùa tới, cảnh tượng khiến hai chị em đều giật .

 

Thôn Lai Phúc bây giờ, ai mà từng chịu ơn huệ của Lâm Mạn Mạn?

 

Có một nghĩ thông, âm thầm ghen tị, nhưng đa vẫn là hiểu lẽ .

 

Giống như lão gia tử Lý , chuyện là chuyện , bọn họ đương nhiên bằng lòng lây chút may mắn.

 

Các thôn dân vây quanh Lâm Mạn Mạn và Lâm Nghiên, bảy mồm tám miệng, tranh bảo lãnh, cảnh tượng nhất thời vẻ như đang tranh giành .

 

Lâm Mạn Mạn quả thực dở dở , cuối cùng mời mấy lớn tuổi hơn bảo lãnh cho Lâm Nghiên, những khác đành thất vọng mà về.

 

“Ôi, kịp , cơ hội lây cái may mắn .”

 

“Ta cũng , khỏi cửa quá muộn.”

 

Lâm Mạn Mạn , “Mạn Mạn tạ ơn thiện ý của , bảo lãnh tuy chỉ cần năm , nhưng tấm lòng của đều ghi nhớ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-216-tranh-nhau-lam-bao-lanh.html.]

“Nghiên ca nhi gương mặt phúc tướng, tương lai là cốt cách quan lớn, chắc chắn đơn giản.”

 

, cũng nghĩ như thế.”

 

Mọi đều những lời , hai chị em đáp lời.

 

“Hừ, trợn mắt xằng bậy, thôn Lai Phúc chỉ một sách, đó chính là con trai Hoành Viễn, Lâm Nghiên chẳng qua chỉ là lãng phí tiền mà thôi.”

 

Một giọng the thé mang chút điên loạn đột ngột chen , phá vỡ bầu khí hòa thuận .

 

Mọi theo tiếng mà , Chu thị đầu bù tóc rối, mặt mũi lem luốc phía , cũng đến từ lúc nào.

 

Trên nàng là chiếc áo bông cũ dính đầy vết bẩn, ánh mắt vẩn đục, trừng trừng chằm chằm Lâm Nghiên.

 

“Con trai là Văn Khúc Tinh hạ phàm, là sách chân chính, sách duy nhất, các ngươi hiểu gì? Hắn tương lai sẽ quan lớn, các ngươi đều quỳ lạy .”

 

Chu thị vung vẩy cánh tay, nước bọt b.ắ.n tung tóe, đều theo bản năng lùi một bước.

 

“Lâm Nghiên chỉ là một đứa trẻ ranh, hiểu gì chứ? Hắn cũng xứng thi tú tài ? Nằm mơ , các ngươi đều chờ đó cho , đợi con trai trở về, sẽ dẫm bẹp các ngươi chân, các ngươi tất cả đều quỳ lạy .”

 

Lời của nàng lộn xộn, tràn đầy oán độc. Các thôn dân đầu tiên im lặng một thoáng, đó bùng nổ những tiếng chế giễu.

 

“Chu thị, ngươi bây giờ đang phát điên gì ? Con trai ngươi ở ? Hắn bây giờ ngay cả thôn cũng về , ngươi còn chúng quỳ lạy , thấy ngươi chính là mơ còn tỉnh.”

 

“Còn Văn Khúc Tinh gì chứ, chỉ những chuyện bất chính, mất hết thể diện của thôn Lai Phúc, ngươi cũng còn mặt mũi nhắc đến ?”

 

“Ta thấy ngươi bây giờ là điên , thấy Nghiên ca nhi tài năng liền ghen tị, đừng ở đây mất mặt hổ nữa. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, ngươi cái bộ dạng của ngươi xem, ngươi giống của một quan lớn ?”

 

Lời lẽ cay nghiệt như mưa đá trút xuống Chu thị, nàng dường như kích động càng dữ dội hơn, kêu gào như phát điên, “Các ngươi xằng bậy! Con trai chính là quan lớn, Lâm Nghiên vĩnh viễn thể sánh bằng con trai .”

 

Thấy bộ dạng của nàng , Lâm Mạn Mạn kìm nhíu mày. Đã lâu thấy Chu thị, ngờ biến thành bộ dạng .

 

, “Thôi thôi, đừng chấp nhặt với nàng , nàng bây giờ càng ngày càng điên loạn, Lâm Trường Khánh cũng quản nàng . Nghe ở bên ngoài tìm một nữ nhân, còn sinh một đứa con, Lâm Trường Bình cũng hiếm khi về nhà một , Lâm gia suy bại , nhiều với nàng gì?”

 

, nàng chính là một kẻ điên, lát nữa chọc giận chừng còn đ.á.n.h .”

 

Chu thị ở đó những lời đồn thổi ác ý, dứt khoát giải tán luôn.

 

Đã đóng dấu tay xong, Lâm Mạn Mạn và Lâm Nghiên cũng về nhà, phía Chu thị vẫn ngừng gào thét.

 

Lâm Mạn Mạn trong lòng cũng tràn đầy cảm khái, Chu thị một bình thường như , ngờ thật sự phát điên.

 

Hơn nữa dù nàng điên, vẫn một lòng nhớ về con trai , nhưng con trai nàng thật sự đáng để nàng như ?

 

Trước đó tinh thần Chu thị chút bình thường , khi Lâm Hoành Viễn giam giữ nàng càng thêm điên điên khùng khùng. Lâu gặp, ngờ thành bộ dạng .

 

Lâm Mạn Mạn bất kỳ liên quan nào với Lâm gia, lâu quan tâm đến động thái của Lâm gia. Bình thường nàng cũng qua đó, nên cũng bây giờ Lâm gia là một cảnh tượng như thế nào.

 

Lâm Nghiên , “Tỷ, lúc tỷ và nương chủ tách khỏi Lâm gia thật sự quá đúng đắn. Rời khỏi bọn họ, chúng mới thể càng ngày càng , nếu bây giờ vẫn còn chìm trong bùn lầy.”

 

Lâm Mạn Mạn gật đầu, “Ừm, đừng nàng ảnh hưởng, cứ tiếp tục việc của .”

 

“Sao thế ? Ta tự sách là vì bản , quản nàng gì?”

 

Loading...