Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 213: Hối hận
Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:40:17
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lĩnh lễ vật và tiền công, cùng rời khỏi Lâm gia, Vương thẩm tử và Hạ thẩm tử cùng đường, hai liền bắt đầu trò chuyện.
“Ngươi và con trai thứ hai nhà ngươi đều việc núi, cả năm kiếm ít , đây nhà khổ sở, trong làng luôn , bây giờ chỉ ghen tị mà thôi.”
Hạ thẩm tử nhịn thở dài một , vô cùng cảm khái, “ , mấy năm thể ngờ nhà còn thể sống những ngày như thế , Mạn Mạn là trọng tình trọng nghĩa, con bé giống y như Trường Phong, chẳng qua là lúc bọn họ phân gia, tay giúp đỡ một phen, đứa bé trong lòng ghi nhớ ơn , nên mới chỗ nào cũng giúp đỡ.”
Vương thẩm tử , “Đó cũng là điều ngươi đáng nhận, lương thiện luôn hồi báo, ngươi xem, hồi báo chẳng đến ? Tiếc là con trai lớn nhà ngươi tiếp tục việc, nếu một năm nhà ngươi thể lĩnh ba phần, mà còn thấy ghen tị đây.”
Nhắc đến Đại Ngưu, Hạ thẩm tử mặt liền chùng xuống, “Thôi , bây giờ cũng quản chuyện của hai vợ chồng trẻ nhà chúng nó nữa, thích sống thế nào thì sống thế , con cháu tự phúc của con cháu, cũng quản nhiều như .”
Vương thẩm tử cũng thở dài theo, vốn dĩ Đại Ngưu cũng vẫn việc núi, tuy trọng dụng bằng Nhị Ngưu, nhưng Mạn Mạn việc công bằng, cũng cố ý gây khó dễ cho ai.
Chính là Lý Thị khác lưng thấy, hai liền xảy xích mích, kết quả nhanh Đại Ngưu liền từ bỏ công việc núi, là thời gian giúp nữa.
Ai cũng đây là ý của Lý Thị, nghỉ việc, Mạn Mạn cũng tìm khác, chứng tỏ núi là đủ dùng, đây cũng nghĩ đến việc để , hết nghĩa tận tình.
Loại bụng hẹp hòi như Lý Thị sớm muộn gì cũng hại chính , vì tranh giành thể diện, một công việc như cũng cần, nhiều đều lưng nàng là một nàng dâu phá hoại.
“Thái độ của ngươi như là đúng, nếu trong nhà sẽ gà bay ch.ó chạy, dù cũng phân gia , may mà Nhị Ngưu là ích, Mạnh Thị cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngươi vẫn còn phúc khí đó.”
Hạ thẩm tử lúc mới , “ , cũng đủ, nhà nào cũng cuốn kinh khó , gì chuyện việc đều thuận lòng?”
Nói đến đây, cũng đến ngã rẽ, hai liền chia tay.
Hạ thẩm tử sân liền , “Mau đây lấy đồ, Mạn Mạn chuẩn nhiều, lấy cả phần của Nhị Ngưu về .”
Phòng chính lập tức bước , Nhị Ngưu , “Nương, bên ngoài còn đang đổ tuyết đó, về cứ với con một tiếng, con lấy là , cầm nhiều đồ như nhỡ ngã thì ?”
Hắn là quan tâm mẫu , nhưng Lý Thị ở sương phòng bên cạnh thấy liền cảm thấy thoải mái, luôn cảm thấy đang khoe khoang.
Vốn dĩ cửa khép hờ, nàng trực tiếp từ bên trong đóng sập , vang lên một tiếng "ầm", tất cả trong sân đều thấy.
Nhị Ngưu lúc mới phát hiện chuyện chút suy nghĩ, lập tức vô cùng hổ.
Hạ thẩm tử , “Kệ nàng , cứ mang đồ .”
Năm nay vẫn chuẩn vài cân thịt, còn vài gói bánh ngọt, ngoài và rượu cũng , thể là vô cùng phong phú.
Cộng thêm tiền công tháng cuối cùng và phong bao lì xì, tổng cộng của hai ít, trong phòng chính tràn ngập khí vui vẻ.
Hạ thẩm tử , “Đợi Miểu Miểu lớn thêm chút nữa, chúng sẽ gửi thằng bé học, tiền đồ, vẫn thi cử công danh, thằng bé Miểu Miểu từ nhỏ thông minh, chừng tương lai thật sự thi đỗ Cử nhân trở về.”
Mạnh Thị , “Nương, cũng quá coi trọng thằng bé , con thấy nó chỉ ăn thôi.”
Hạ lão thái , “Đứa bé bé tí thế , chẳng chỉ ăn thôi , nếu như ngay cả ăn cũng , thì mới là một tiểu ngốc nghếch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-213-hoi-han.html.]
Mọi ha ha lớn, khí vô cùng hòa thuận, sợ gió tuyết lùa nhà, còn đóng cửa .
Lý Thị ở bên cạnh cũng , Đại Ngưu cũng về, nàng ngừng oán trách, “Đều tại ngươi, khiến cuộc sống thành thế , theo ngươi thật sự là chịu khổ.”
Hôm nhà đẻ nàng đến, lời trong lời ngoài đều nàng cứu giúp một chút, đội mũ cao lên trời, Lý Thị hận thể móc cạn tiền của trong nhà mà giúp đỡ.
Chẳng qua lý trí vẫn còn, nếu thật sự đem tiền còn cho nhà đẻ, cuộc sống của bọn họ còn tiếp tục ?
Kết quả nhà đẻ lợi lộc gì, chuyện cũng còn dễ nữa, ở cửa mắng vài câu, còn thu hút đến xem náo nhiệt, Lý Thị tức đến đỏ mặt tía tai, vô cùng khó xử.
Gây một trận náo loạn như , coi như đoạn tuyệt với nhà đẻ, chẳng qua Lý Thị tự cũng lợi lộc gì.
Giúp đỡ trong thời gian dài như , kết quả tan vỡ như thế , những gì bỏ trong bao ngày qua là vì điều gì chứ?
Lại nghĩ đến việc dân làng chỉ trỏ , Lý Thị càng thêm đau lòng.
Hai ngày nay tâm trạng khó khăn lắm mới lên một chút, hôm nay thấy bà mẫu mang nhiều đồ như về, một chút cũng phần của bọn họ, trong lòng nàng nghĩ thông suốt , cũng ai để trách, chỉ thể trách tướng công của .
Đại Ngưu những lời cũng tức giận, nhịn cãi , “Ta khiến ngươi chịu khổ ? Chẳng chính ngươi cho việc ở nông trang ? Nếu tiếp tục ở đó, cũng thể nhận những thứ , bây giờ trách ?”
Hắn bây giờ cũng chịu nổi Lý Thị, nương sai, một nàng dâu như ở nhà, cuộc sống đến mấy cũng thể phá nát.
Muốn cho cái nhà yên , thì thể để chuyện Lý Thị chủ, là một nam nhân, là trụ cột của gia đình, thể hiện một chút khí phách.
Lý Thị phản bác đến nên lời, chỉ ngừng lóc, “Ngươi trách , chịu nhiều ấm ức như , còn thể để ngươi việc ở chỗ nàng ? Người lưng sẽ nhạo thế nào.”
Đại Ngưu chỉ "hừ" một tiếng, “Vậy bây giờ chẳng là kết quả ngươi ? Dù ngươi gì nấy, ngươi bảo , cũng liền trở về, chúng cứ thế mà sống tạm bợ , cũng cần nuôi con, cũng tốn bao nhiêu tiền.”
Hắn trực tiếp phịch xuống giường, “Ngươi bây giờ cũng đoạn tuyệt với nhà đẻ , tổng cộng cần lấy tiền trong nhà cứu tế bọn họ nữa chứ? Ta khoản thu nhập cũng thể sống , còn vui vẻ thư thái nữa.”
Lý Thị há miệng, gì nữa.
Nghe tiếng vui vẻ hòa thuận từ phòng chính, nàng hối hận là giả dối, chẳng qua tính cách nàng cứng đầu, cho dù hối hận, cũng .
Nếu như lúc phân gia, bây giờ vẫn là một đại gia đình, cho dù nàng cho Đại Ngưu việc, tiền Nhị Ngưu kiếm cũng phần của bọn họ.
Mà bây giờ cuộc sống của Hạ gia ngày càng hơn, bọn họ vẫn như , ông trời đây là một chút cũng chịu thiên vị nàng a, thể để Mạnh Thị sống hơn nàng ?
Lý Thị chỉ , Đại Ngưu cũng định quản nữa, dù bất kể nỗ lực thế nào, cuộc sống chỉ cần hơn một chút là Lý Thị bắt đầu gây chuyện, cuối cùng về điểm xuất phát.
Đã như , cần gì vất vả đến thế?
Cứ sống tạm bợ , sống ngày nào ngày đó.