Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 189: Vô liêm sỉ
Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:36:30
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người nam nhân quả thật là...
Trước trầm mặc ít , một khi chọc thủng lớp giấy cửa sổ , cái miệng còn lanh lảnh hơn bất kỳ ai.
Lâm Mạn Mạn luôn cảm thấy bản là phóng khoáng, nhưng vì mỗi khi y vài câu tình tứ, mặt nàng kìm mà đỏ bừng?
Lúc nóng ran nóng ran, quả thật là mất mặt c.h.ế.t.
“Nhiêu đây cũng đủ dùng , nhưng mấy cái giỏ của cũng tệ, bữa khác cũng lấy về cho .”
Tạ Ứng Sơ gật đầu. Lâm Mạn Mạn , “Hôm nay nương bánh bao, lấy cho các ngươi một ít, còn chút rau ở ruộng.”
Y đáp lời, cũng chẳng lời cảm ơn.
Lâm Mạn Mạn hài lòng, “Vậy ngươi đưa những thứ cho , mang về nhà.”
“Nhiều thế nàng cầm nổi ?”
Lâm Mạn Mạn sững sờ một chút, “Ta cầm nổi thì chứ? Chẳng lẽ ngươi còn giúp mang về ?”
“Vì ?” Tạ Ứng Sơ hỏi ngược nàng, “Chẳng lẽ thể gặp ? Nàng ghét bỏ vết sẹo mặt ?”
Lâm Mạn Mạn đương nhiên ý đó, chỉ là căn bản ngờ y ý định . Nàng nhắc nhở, “Ngươi cùng ngoài ? Lúc đó sẽ gặp nhiều trong thôn. Vào thôn sẽ càng nhiều thấy ngươi. Nương cũng sẽ thấy ngươi, đến lúc đó...”
Tạ Ứng Sơ thở dài, bộ dạng thất vọng buồn bã, “Quả nhiên khó thấy . Lâm cô nương e rằng tìm một dung mạo sánh tựa Phan An, bộ dạng của thật sự chút xứng. Ta cũng điều, sẽ nàng khó xử. Nàng cứ là ở trấn đến giao hàng.”
Chậc chậc, nếu là , Lâm Mạn Mạn lẽ tin .
Hiện giờ ở chung lâu như , nàng sớm tính nết của y, luôn trêu ghẹo vài câu như .
“Nếu thật sự ngươi là giao hàng, e rằng kẻ nào đó đăm đăm một khuôn mặt đen sì. Trong thôn chúng trẻ con nhiều lắm, ngươi cao to thế , còn trưng bộ mặt đen sì đó, bọn trẻ con e là sẽ gặp ác mộng mất.”
Nói thì , nhưng trong lòng nàng hiểu ý của Đại ngốc tử. Thì y công khai mối quan hệ , thậm chí ngại gặp mẫu nàng.
Y thật sự... nghĩ kỹ ?
Tạ Ứng Sơ chỉ . Lâm Mạn Mạn nghiêm túc hỏi y, “Ngươi nghĩ kỹ ngoài ? Ở trong núi lâu như , thế giới bên ngoài chút giống trong núi .”
Lần Tạ Ứng Sơ trực tiếp gì, cõng đống giỏ tre đó liền thẳng về phía . Lâm Mạn Mạn thấy y thật lòng, vội vàng đuổi theo.
“Nhiều thế ngươi cầm nổi ? Ta giúp ngươi cầm vài cái.”
Ai ngờ căn bản giành . Tạ Ứng Sơ liếc nàng một cái, “Nàng đang nghi ngờ ?”
Ưm... lời mà quái lạ ?
Khuôn mặt Lâm Mạn Mạn ngoài dự đoán đỏ bừng lên. Người nam nhân dung mạo tuấn tú, chỉ là một cái miệng khiến phát điên.
Một lành, thế mà cái miệng như thế.
Từ đây xuống núi sẽ qua mảnh đất mà Hạ thẩm tử cùng đám đang việc, hai chuyện xuất hiện.
Vài ruộng đồng thời sang, dì Vương vốn chuyện với Lâm Mạn Mạn, khi thấy nam nhân cao hơn nàng một cái đầu bên cạnh, lập tức thốt nên lời.
Người là Đại Ngốc Tử, bọn họ đương nhiên quen , mấy hôm cũng từng thấy y ở trang viên.
Hai bọn họ dạo khắp nơi, là gia cố phòng hộ, Mạn Mạn cũng trang viên thành quả như ngày nay, thể thiếu sự giúp đỡ của Đại Ngốc Tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-189-vo-liem-si.html.]
Tuy trong lòng bọn họ chút nghi hoặc, nhưng từ tới nay từng điều gì.
Bất quá , thật sự là chút rõ ràng ?
Đại tẩu Lý thích đùa, nhịn hỏi một câu, “Mạn Mạn, nàng và Đại Ngốc Tử đây là ?”
Sắc mặt Lâm Mạn Mạn ửng hồng, thật sự là nàng thể khống chế , thật sự nghĩ tới sẽ như .
“Y giúp đan mấy cái giỏ, tiên mang về nhà…”
Mọi nhao nhao bật , một bộ dạng như hiểu rõ chuyện, sắc mặt Lâm Mạn Mạn càng thêm đỏ bừng, gia tăng bước chân xuống núi.
Tạ Ứng Sơ gì, chỉ chặt chẽ theo nàng, giống như một cái đuôi .
Đợi bọn họ xa, dì Hạ lúc mới bật , “Ta thấy bao lâu nữa, chúng sẽ ăn tiệc hỉ .”
Nhị Ngưu phản ứng chậm, vẫn hiểu rõ, “Nương, tiệc hỉ nhà Lý Trưởng còn vài ngày nữa, sẽ tổ chức náo nhiệt.”
Dì Hạ nhịn gõ lên đầu nhi tử một cái, “Bảo ngươi ngốc, ngươi quả thực thông minh. Thôi thôi, ngươi cứ việc thật , những chuyện cũng đừng suy nghĩ nữa.”
Nhị Ngưu phụ trách tưới tiêu ruộng đồng, quả nhiên suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục việc ở chỗ khác.
Dì Vương gần, “Mạn Mạn tuổi tác xác thực cũng xấp xỉ . Trước đây chúng còn lén lút , một cô nương như Mạn Mạn sẽ gả cho như thế nào, ai ngờ trúng Đại Ngốc Tử.”
Đại tẩu Lý , “Mạn Mạn là một chủ kiến. Chúng đều cảm thấy Đại Ngốc Tử cuộc sống khốn khó, lẽ chút xứng đôi, nhưng Mạn Mạn lựa chọn, điều đó chứng tỏ y cũng cái của . Ta thấy hai bọn họ cùng ngược xứng đôi.”
Mấy khác đều gật đầu, dì Hạ , “Điều thì đúng. Nói cho cùng, săn cũng là một nghề. Những nhà khác thì nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Mạn Mạn bản lĩnh, tìm một thể lo liệu việc nhà cũng tệ.”
Mấy trực tiếp bắt đầu tán gẫu, dường như hôn sự của hai định đoạt , bao lâu nữa bọn họ thể uống rượu hỉ .
Một bên khác, Lâm Mạn Mạn dẫn Tạ Ứng Sơ mới xuống núi, lập tức liền gặp vài , đều mang theo ánh mắt dò xét.
Cũng là chuyện gì?
Bình thường cũng dễ dàng gặp như a, hôm nay cứ như thể lão Thiên gia cố ý an bài , hai bước gặp một .
Nàng phía biểu cảm gì, dù đến cửa nhà, sắc mặt nàng đều sắp đỏ bừng .
Lâm Mạn Mạn đầu , Tạ Ứng Sơ thấy bộ dạng của nàng, trực tiếp bật thành tiếng, “Không tiền đồ.”
Lâm Mạn Mạn tức giận giậm chân, “Ta thấy ngươi chính là cố ý, khoa trương như .”
“Nàng đến tuổi bàn chuyện hôn sự . Nếu khoa trương một chút, bà mối cứ ba hôm hai bữa tới cửa thì ?”
Lâm Mạn Mạn ngẩn , mấy hôm quả thật một bà mối tới nhà chuyện hôn sự. Nàng hiện tại cũng xem như là một nhân vật nổi tiếng, tin mà tới cầu chắc chắn sẽ ít, nàng còn đang sầu não đối phó thế nào.
“Ngươi ?”
Lâm Mạn Mạn nhớ tới y luôn ở núi nhà nàng, tặc lưỡi một tiếng, “Thật sự là chút biến thái đó, cả ngày lén lút trộm.”
Tạ Ứng Sơ sủng nịch một tiếng, “Biết nàng cảm thấy phiền lòng, cho nên cùng nàng về nhà. Tin tức truyền ngoài, tự nhiên sẽ ai tới phiền nàng, chỉ là… lẽ cũng sẽ hỏng chuyện của nàng.”
Y trêu ghẹo nàng, Lâm Mạn Mạn tức giận đ.ấ.m n.g.ự.c y.
Kết quả Tô thị đột nhiên từ trong nhà , vặn thấy động tác của nữ nhi, nhịn một tiếng.
Vốn dĩ bà mở lời, ai ngờ Tạ Ứng Sơ chủ động gọi , “Bá mẫu, thể trong uống chén ? Mạn Mạn nàng… dường như để cửa.”