Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 178: Bắt giữ Bạch Đức Xương
Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:36:19
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Mạn Mạn an tâm ở nhà Lâm Uyển Uyển, còn trong huyện nha, Chu tri huyện gặp khó khăn.
Đã là đêm khuya, Chu tri huyện thư án, Lý sư gia hầu một bên, mày chau chặt.
Phần trạng giấy liên danh ngưng tụ m.á.u và nước mắt của hơn trăm khổ chủ, nặng trĩu đặt án thư.
“Ngươi xem, bổn quan nên thế nào?”
Lý sư gia cũng thể xử lý tình huống như , “Đại nhân, chuyện dính một sợi mà động , nhất định nghĩ cho kỹ hãy .”
Chu tri huyện , “Bổn quan há ư? Chỉ là vụ án lớn như , trạng giấy trình đến mặt bổn quan, lẽ nào thể giả vờ như thấy? Nha đầu thật đúng là gây chuyện cho bổn quan mà.”
Tuy lời là , ngữ khí cũng phần trách móc, nhưng thật sự trách cứ Lâm Mạn Mạn.
Kỳ thực, nếu gạt bỏ chức quan sang một bên, tán thưởng cách của Lâm Mạn Mạn.
Trong thế gian hỗn loạn, đạo lý bất công , còn mấy tấm lòng thuần khiết thiện lương như ? Có thể vì liên quan mà ?
Chỉ là bản đang ở vị trí , cần cân nhắc quá nhiều điều, thực sự thể bỏ mặc tất cả, cứ thế vùi đầu mà xét xử vụ án.
Lý sư gia gì, Chu tri huyện hỏi, “Bạch gia phản ứng gì ?”
“Không phản ứng gì đặc biệt, vẫn như thường lệ.”
Chu tri huyện lạnh lùng , “Bạch Đức Xương là liệu định, bổn quan dám động đến , cho nên giờ đây mới chỗ dựa mà hề sợ hãi, chỉ sợ còn xem những kẻ tố cáo là trò .”
Nghĩ đến đây, Chu tri huyện cảm thấy vô cùng bất lực. Khổ công đèn sách bao năm, cứ ngỡ khi chức quan sẽ thể vì bách tính, vì triều đình mà chút thực sự. Ai dè, đây là một vũng lầy lớn, một khi sa , liền còn tự chủ nữa.
Đêm nay sẽ chẳng kết quả gì, Chu tri huyện lật lật tờ trạng giấy xem mấy bận, suốt đêm chợp mắt.
Sáng sớm hôm , cửa nha môn tập trung đông đảo bách tính, đều là đến để xem xử án.
Họ đợi lâu, nhưng vẫn thấy động tĩnh gì, nhiều thể chờ đợi thêm.
“Nha môn đây là ý gì? Tri huyện đại nhân đây là ý gì? Trạng giấy của chúng nộp , chẳng lẽ cứ coi như thấy ?”
“Một tên cầm thú như Bạch Đức Xương chẳng lẽ cũng bao che? Bách tính kêu oan cửa, nha môn còn cần thiết tồn tại ?”
“Xử lý Bạch Đức Xương!”
“Trả công đạo cho bách tính!”
Trước cửa nha môn trực tiếp náo loạn cả lên, vẫn còn những bách tính rõ đầu đuôi câu chuyện, lúc vây ở đây cũng là để xem trò vui, vẫn xảy chuyện gì.
Liễu Như Mi vẫn , tiếp tục kể những hành vi bạo ngược của Bạch Đức Xương. Hôm nay nhiều hơn về phía nàng, thêm hai nữ tử nguyện ý vén tay áo để lộ vết thương cho xem.
Bách tính phẫn nộ tột cùng, thậm chí còn xu hướng xông phá cửa, nha môn mở cũng mở.
Trên công đường huyện nha, khí ngưng trọng như sắt, Chu tri huyện cao đó, vẻ mặt tưởng như vô cảm, nhưng thực hai tay nắm chặt thành quyền.
Lý sư gia cũng chỉ thở dài, việc thực sự khiến , tiến một bước lùi một bước đều sai, chỉ cần lỡ lầm một bước, đại nhân liền khả năng mất chức quan.
Sau một hồi lâu, Chu tri huyện bình tĩnh hạ lệnh: “Mau bắt Bạch Đức Xương về quy án.”
Lý sư gia y, chút khuyên can, nhưng nên khuyên thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-178-bat-giu-bach-duc-xuong.html.]
Chuyện náo động lớn đến , cho dù đại nhân cố tình ém nhẹm tra, tương lai cũng thể lợi dụng bằng chứng, cũng sẽ mất chức quan như thường.
Nếu , chi bằng thuận theo lòng dân và bản tâm, điều tra rõ ràng vụ án , động chạm đến những kẻ phía .
Y Chu tri huyện nghĩ thông suốt, liền theo lời dặn của y mà sai , lập tức phái một toán nha dịch bắt .
Bạch Đức Xương cũng chẳng chạy trốn, bởi y cảm thấy cần thiết chạy, ở huyện Long Sơn , ai dám động đến y.
Cho đến khi nha dịch kéo đến, y vẫn lạnh một tiếng: “Cũng thú vị đấy chứ, Chu Đồng đúng là khiến bằng con mắt khác, đến bước cũng đáng nể trọng. Đi thôi, đến nha môn xem thử, xem y định động đến thế nào.”
Quản gia hiểu vì , trong lòng luôn cảm thấy chút lo lắng: “Lão gia vẫn nên cẩn trọng một chút, chuyện náo động lớn lắm, đám dân đen đó tập hợp nhiều lắm đấy.”
Bạch Đức Xương căn bản để tâm: “Toàn là một lũ vô tri, mạng của bọn chúng chẳng đáng giá bao nhiêu. Ngươi mau phái báo cho chị rể , cứ đến nha môn một chuyến, xảy chuyện lớn gì .”
Quản gia : “Để Vương cùng nhé?”
Vương là mưu sĩ chị rể của Bạch Đức Xương phái ở bên cạnh y, chỉ là bình thường Bạch Đức Xương cũng cho y xen việc riêng, chỉ nuôi y ở trong nhà.
Quản gia luôn cảm thấy chuyện chút đơn giản, mí mắt cứ giật liên hồi, bởi mới đề nghị để Vương cùng. Nếu lão gia xảy chuyện, bản y cũng sẽ gặp họa, y tất nhiên vẫn để tâm.
“Ừ, cùng thì cùng.”
Bạch Đức Xương từ chối dùng gông xiềng, còn cho phép hộ vệ đ.á.n.h thương nha dịch, nghênh ngang đến nha môn, kẻ còn tưởng là đến tham quan.
Bách tính cửa nha môn thấy y, tất thảy đều kích động, thậm chí còn ném rau cải thối y.
Bạch Đức Xương trợn mắt: “Không sống nữa?”
Dù đưa đến nha môn, nhưng y vẫn kiêu ngạo, ngang ngược như . Thường ngày tích uy lâu, giờ phút gầm lên một tiếng, bên ngoài quả thực yên tĩnh nhiều.
Lâm Mạn Mạn c.ắ.n chặt răng, tự nhủ bản bây giờ thể xúc động, nhất định giao tên cho pháp luật xét xử.
Trên công đường huyện nha, Chu tri huyện cao án đường, đường là Bạch Đức Xương và mấy khổ chủ, còn Lâm Mạn Mạn và Trương Chính Thanh.
Bạch Đức Xương tuy là nghi phạm, nhưng ngẩng cao đầu ưỡn ngực, ánh mắt ngạo mạn, khóe miệng giương lên nụ lạnh lùng khinh thường.
Vương , mưu sĩ tâm phúc thông phán phủ thành phái đến, chiếc ghế bên cạnh, nhàn nhã uống , ánh mắt như rắn độc quét qua đám đường, áp lực vô hình lan tỏa.
Lâm Mạn Mạn, với tư cách đại diện khổ chủ, , giọng trong trẻo mà bi phẫn, mạch lạc trình bày những tội ác chồng chất của Bạch Đức Xương.
Cưỡng chiếm ruộng đất, mưu hại nhân mạng, tự ý lập hình đường, bức lương thành kỹ, dung túng nô tài điều hung ác... Mỗi tội đều rợn .
Tiếp theo đó là Trần Chính Thanh với tư cách trạng sư trình bày vụ án, dẫn chứng kinh điển, lời lẽ sắc bén, đối chiếu tội ác của Bạch Đức Xương với quốc pháp và thiên lý.
Để tôn trọng các khổ chủ, tất cả các vụ án của những Bạch Đức Xương hãm hại đều lên, tổng cộng mất đến hơn nửa canh giờ.
Suốt hơn nửa canh giờ đó, bách tính bên ngoài một ai bỏ , ngược còn đông hơn, đều xem tên Đức Xương sẽ kết cục .
“Đại nhân, tội ác chồng chất, hại là bách tính vô tội. Đại nhân là cha của dân ở huyện Long Sơn, đáng lẽ chủ trì công đạo cho bách tính chứ ạ.” Trần Chính Thanh xong liền quỳ xuống, thành kính dập một cái đầu.
Chu tri huyện chăm chú lắng lời trình bày vụ án, lúc trong lòng cũng uất nghẹn. Kẻ Bạch Đức Xương quả thực là một khối u độc của huyện Long Sơn, đáng lẽ trừ bỏ càng sớm càng .
Chỉ là phía khối u độc liên kết với thế lực lớn hơn, y chỉ là một quan chức nhỏ bé, thể chống những kẻ đó?