Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 168: Ai đã thay y phục

Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:36:09
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tạ Ứng Sơ chau chặt đôi mày, đội mưa lớn dùng khinh công chạy gấp, nhanh chóng rời khỏi Dương Liễu trấn, trú một khách điếm nhỏ ở trấn lân cận.

 

Chàng dùng một nén bạc đ.á.n.h thức tiểu nhị đang gà gật, trực tiếp yêu cầu một gian thượng phòng yên tĩnh, an trí nàng ở đây .

 

Lâm Uyển Uyển vẫn ở trong sân chờ đợi cho đến khi mưa bão ập đến, nàng vẫn dám ngủ, còn đang ở nhà, nếu Ngô Hữu Đức lúc trở về thì xong đời.

 

Thời gian từng chút trôi qua, cuối cùng một bóng đen từ trời giáng xuống, quá nhiều lời, chỉ dặn nàng cứ giả vờ như chuyện gì xảy .

 

Lâm Uyển Uyển lòng nàng đập thình thịch, ngờ bên cạnh Lâm Mạn Mạn một cao thủ như . Nếu như tay, e rằng cũng dễ dàng cứu .

 

Đã là canh hai , Lâm Uyển Uyển xóa dấu vết, nàng mới rón rén trở về phòng ngủ.

 

Nàng và Ngô lão thái sống trong một căn phòng thông , Ngô lão thái ở phòng trong, nàng cùng con cái ở phòng ngoài.

 

Mặc dù động tĩnh nhỏ, nhưng khi nàng về phòng vẫn thấy Ngô lão thái giường chờ nàng.

 

“Nương…”

 

Ngô lão thái , “Mọi chuyện xử lý xong chứ?”

 

Lâm Uyển Uyển chút lo lắng, dù việc nàng là hại Ngô Hữu Đức, nàng chắc trong chuyện , chồng thể luôn về phía , chuyện thể để lộ ngoài.

 

Thấy nàng lúc gì, Ngô lão thái thở dài, “Con bé ngốc, chuyện nguy hiểm như mà con một , ngay cả một che chở cho con cũng . Ta tưởng sớm bày tỏ tấm lòng với con , nào ngờ con vẫn tin .”

 

Lâm Uyển Uyển , “Nương, như . Tình m.á.u mủ khó lòng dứt bỏ nhất, con khiến khó xử.”

 

Tình cảm chỉ khi con cái mới thể thấu hiểu, nàng thật sự đành lòng mạo hiểm tính mạng của khác.

 

Ngô lão thái , “Ta trách con, chỉ là thấy con thật sự quá vất vả . Con yên tâm, lão bà tử đây một chữ cũng ngoài. Thằng khốn đó là con trai thì ? Đời nợ nó gì, ngược còn nợ con nhiều.”

 

Ai ai cũng nuôi con dưỡng già, mà đứa con trai của bà quả thực là một tai họa, đừng là dưỡng già cho bà, nếu bản bà tinh minh một chút, e rằng ngay cả tiền dành dụm quan tài cũng nó tiêu sạch.

 

Ngược , con dâu hết lòng hầu hạ, khi bà ốm còn lo lắng hơn ai hết, sợ t.h.u.ố.c quá mạnh, còn luôn tự nếm thử t.h.u.ố.c , con ruột cũng ít ai đến mức .

 

Ngô lão thái độc ác, càng phân biệt , con ruột thì ? Con dâu thì ?

 

Ai đối với bà, bà liền đối với đó.

 

Lâm Uyển Uyển nội tâm vô cùng xúc động, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, “Nương…”

 

Ngô lão thái , “Con , con cần kể hết chuyện với . Ta chỉ mong khi con cần giúp đỡ đừng ngại mở lời, giữa con và thằng con trai khốn nạn đó, vĩnh viễn về phía con.”

 

Lâm Uyển Uyển gật đầu thật mạnh, nước mắt cũng theo gò má mà chảy xuống. Nàng tuy duyên phận với song quá mỏng, một cặp cha , nhưng ông trời ban cho nàng một bà chồng , xem như là một sự bù đắp .

 

 

Lâm Mạn Mạn tỉnh dậy trong cảm giác ấm áp, khô ráo và dễ chịu.

 

Ý thức trở về, điều đầu tiên nàng cảm nhận là tấm chăn mềm mại , đắp chiếc chăn mỏng sạch sẽ.

 

Nàng mở mắt, phát hiện đang trong một căn phòng xa lạ, bài trí đơn giản nhưng vô cùng sạch sẽ. Ánh sáng mờ ảo của ban mai lọt qua song cửa sổ, hình như mưa tạnh.

 

Trên chút đau nhức, nàng động đậy, kinh ngạc phát hiện bộ y phục ướt đẫm của biến mất, đó là một bộ trung y sạch sẽ, gọn gàng, mang hương thơm của bồ kết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-168-ai-da-thay-y-phuc.html.]

 

Ai y phục cho nàng?

 

Tối qua bên cạnh nàng chỉ gã ngốc to xác , chuyện nguy hiểm như , gã ngốc chắc sẽ tìm khác giúp đỡ nhỉ.

 

Chẳng lẽ… là y phục cho nàng?

 

Lâm Mạn Mạn nhận điều , lập tức đỏ bừng mặt, ngay đó cúi đầu xuống cơ thể .

 

Tiếc , thể nguyên chủ gầy yếu, trông như một tấm ván phẳng.

 

Nếu như giống kiếp của nàng, chắc chắn sẽ khiến mê mẩn đến thất điên bát đảo.

 

Ý thức bản đang vẩn vơ nghĩ ngợi những điều đắn, Lâm Mạn Mạn ngượng ngùng ho khan một tiếng, nàng quả là vô tư quá đỗi.

 

Tiếng ho khan đó kinh động bên ngoài, cửa phòng đẩy . Lâm Mạn Mạn đầu , trong lòng dâng lên một tia căng thẳng.

 

Cũng khi trải qua đêm qua, mối quan hệ giữa hai họ còn thể coi là đối tác đơn thuần nữa ?

 

Ai ngờ, phía cánh cửa là một lão phụ nhân tóc bạc phơ, mặt mày phúc hậu, lúc đang bưng một bát canh gừng nóng hổi nghi ngút khói.

 

Nhìn thấy Lâm Mạn Mạn, mặt lão phụ nhân lập tức nở nụ tươi. "Ôi chao, cô nương tỉnh , đêm qua cô nương sốt cao hạ, lang quân của cô nương sợ hết hồn ."

 

Lâm Mạn Mạn ngẩn , "Lang... lang quân?!"

 

"Phải đó." Lão phụ nhân đặt bát canh gừng lên cái bàn nhỏ bên giường, lải nhải kể lể: "Lang quân của cô nương là một đó, cô nương chọn phu quân lắm! Thấy cô nương ướt sũng cả , vội vàng ôm cô nương đến khách điếm, nhanh chóng tìm đại phu, còn mua quần áo về cho cô nương nữa. Giữa đêm khuya khoắt thì mà mua ? Lão bà lấy đồ của đưa cho cô nương đó."

 

"Chàng hai các cô nương còn thành , nên bảo quần áo cho cô nương. Đây là đồ mặc, cô nương đừng chê bai nha."

 

Thì là bản hiểu lầm , Lâm Mạn Mạn ngượng nghịu.

 

Lão phụ nhân là một thích chuyện, tiếp tục : " mà cô nương tay cũng thật độc ác quá, thể đ.á.n.h lang quân của nông nỗi chứ? Ta thấy là một đó, phụ nữ thì tính tình cũng đừng nóng nảy quá. Cuộc sống hôn nhân là từ từ mà vun đắp, ban đầu chắc chắn chút hợp tính, nhưng động tay đ.á.n.h đúng . Cô nương cũng đừng chê lắm lời, là vì cho cô nương đó, một lang quân như , nếu cô nương cứ đ.á.n.h đến mức tức giận, tìm khác thì ?"

 

Lâm Mạn Mạn lão đang gì, chỉ thể khan, tìm một kẽ hở mới hỏi một câu: "Chàng ?"

 

"Cả đêm nghỉ ngơi, hết tìm đại phu cho cô nương, còn chạy khắp nơi mua quần áo nữa. Ban đêm mua , trời sáng . Nửa đêm mưa to như trút nước, lang quân của cô nương cứ chạy chạy bên ngoài. Tìm đàn ông như chứ?"

 

Lâm Mạn Mạn nghĩ thầm, hẳn là mượn cớ để an trí Liễu Như Mi . Thực trận bão đêm qua giúp đỡ chút, vệ sĩ nhà họ Bạch tiện lùng sục .

 

"Quần áo của khô ?"

 

Lão phụ nhân : "Mang hậu viện giặt hong khô cho cô nương , nhưng cô nương đừng vội nha, lang quân của cô nương nhất định sẽ mua đồ mới về cho cô nương."

 

Lâm Mạn Mạn cũng ôm hy vọng gì. Một đại trượng phu mua quần áo gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ để ngoài mà thôi. May mà thông minh, nếu thì thật sự quá gây chú ý .

 

Trong phòng ăn xong bữa sáng, tên ngốc cao kều cuối cùng cũng .

 

Chàng trực tiếp phòng, nhưng xa, ném một cái bọc lên giường của Lâm Mạn Mạn.

 

"Ta bảo tiểu nhị lấy những bộ quần áo hợp thời, nàng xem thích bộ nào thì mặc bộ đó."

 

Nói xong liền ngoài, để một Lâm Mạn Mạn ngẩn .

 

Loading...