Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 149: Tài phú nên nằm trong tay ta
Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:33:32
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi nha dịch xa, Lâm Mạn Mạn vẫn hồn.
Nàng vẫn mong bắt Lưu Hồ Tử về, xem thể thẩm vấn gì, ai ngờ xuất hiện chính là t.h.i t.h.ể của .
Nàng phía thủ đoạn, dễ đối phó, nhưng một mạng trực tiếp bày mắt, vẫn khiến nàng toát mồ hôi lạnh sống lưng.
Bấy lâu nay, điều nàng cho là đối kháng, chỉ là những trận chiến thương trường ngươi qua , bao giờ nghĩ rằng, hóa những thực sự là kẻ lòng độc ác, coi mạng như cỏ rác.
Thì , chỉ cần một chút sơ sẩy, mạng sống thật sự sẽ còn.
Lý trưởng và những khác thấy nha dịch xa, liền xích gần, Triệu Thiết Trụ : “Mạn Mạn, bây giờ chúng tiếp tục đợi là về đây?”
Lâm Mạn Mạn thấy giọng quen thuộc mới hồn: “Về , vụ án lẽ nhanh kết thúc , nhưng tri huyện đại nhân , chúng oan, thôn chúng sẽ .”
Mọi mới thở phào nhẹ nhõm, lý trưởng vội : “Tốt quá, chúng về , hôm qua động tĩnh lớn như , trong làng cũng thể rõ ràng, lúc lan truyền những lời đồn đại gì .”
Suốt dọc đường Lâm Mạn Mạn đều trầm mặc, đến khi về đến trấn, nàng bảo về , còn thì đến Túy Tiên Lâu một chuyến.
Vương quản sự thấy nàng thất thần, liền mời nàng hậu viện chuyện riêng. Hỏi mấy câu Lâm Mạn Mạn mới kể.
“Ta tưởng hôm nay sẽ bắt Lưu Hồ Tử, ai ngờ xuất hiện là t.h.i t.h.ể của . Có cắt đứt liên lạc, nên trực tiếp g.i.ế.c ?”
Vương quản sự xong mấy kinh ngạc, nhẹ nhàng gật đầu: “Bây giờ xem là như , Lương Huy còn ngoài, e rằng Bạch viên ngoại sẽ gây áp lực cho Chu đại nhân, thể Lương Huy nhanh sẽ thả .”
Lâm Mạn Mạn trong lòng một luồng khí đang cuộn trào, nhịn đập bàn một cái: “Bọn họ cứ thế coi luật pháp là trò đùa ?”
Vương quản sự khổ, thở dài một tiếng, nàng còn trẻ, gặp những chuyện , nhất thời đương nhiên thể chấp nhận .
“Lâm nương tử, ngươi là lòng mang đại nghĩa, nhưng thế gian ô trọc thịnh hành, chỉ một mực phẫn nộ là vô dụng, điều quan trọng hàng đầu là tự trở nên mạnh mẽ.”
Lâm Mạn Mạn đương nhiên cũng hiểu đạo lý , chỉ là nhất thời nghĩ thông suốt mà thôi.
Vương quản sự : “Ta sẽ sắp xếp lôi vụ án đây của Lương Huy , chỉ điều cuối cùng , thì xem Chu đại nhân cân nhắc thế nào. Còn về chuyện , nghĩ nên dừng ở Lưu Hồ Tử là cùng, ít nhất Chu đại nhân nguyện ý tin ngươi, cũng nguyện ý bảo vệ ngươi.”
Lâm Mạn Mạn đây là một kết quả tệ , nhưng luồng khí trong lòng nàng vẫn cứ mãi tan, thậm chí càng ngày càng nghẹn ứ.
“Vương quản sự, ngươi Lưu Hồ Tử bình thường qua mật thiết với ai ?”
Vương quản sự : “Ta khuyên ngươi tiếp tục điều tra, dân bình thường thể quá ít, ngay cả Chu đại nhân ở vị trí đó cũng cân nhắc lợi hại.”
Lâm Mạn Mạn gật đầu: “Ngươi yên tâm, còn đến mức lượng sức, lấy trứng chọi đá. Ta chỉ kẻ địch là ai, như Bạch viên ngoại đương nhiên sẽ tự tay đối phó với , Lưu Hồ Tử hẳn cũng là trực tiếp tiếp xúc với .”
Vương quản sự hiểu ý nàng, liền : “Chuyện tay quả thật điều tra . Lưu Hồ Tử bình thường quan hệ mật thiết với một tên Ngô Hữu Đức, mà Triệu viên ngoại hôm đó đến Bạch gia, Ngô Hữu Đức cũng tới đó. Ta nghĩ hẳn là .”
“Chỉ là Lưu Hồ Tử c.h.ế.t, hiển nhiên Bạch viên ngoại bảo vệ Ngô Hữu Đức. Nàng thì đề phòng một chút là , chớ vội vàng hành động khinh suất.”
Lâm Mạn Mạn gật đầu, tỏ ý , nhưng cảm thấy cái tên Ngô Hữu Đức quen tai, hình như qua ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-149-tai-phu-nen-nam-trong-tay-ta.html.]
Đây hẳn là ký ức của nguyên chủ, nhưng nàng chiếm giữ xác lâu như , một ký ức đây trở nên mơ hồ.
Vương quản sự hỏi: “Lâm nương tử, nàng sợ hãi ? Nếu như…”
Lâm Mạn Mạn : “Quả thật sợ, là sự độc ác của những kẻ cho sợ hãi, nhưng tuyệt đối sẽ lùi bước. Bọn chúng càng tìm cách đối phó , càng chứng tỏ đụng chạm đến lợi ích của bọn chúng. Thà rằng để tài phú và tài nguyên nắm trong tay , còn hơn để những kẻ bại hoại chiếm giữ, ít nhất sẽ hại .”
Vương quản sự sự kiên nghị trong mắt nàng cho kinh ngạc, mãi lâu mới : “Tốt, chủ nhà của chúng quả nhiên lầm . Lâm nương tử, sự hãy cẩn trọng.”
Lâm Mạn Mạn sắp xếp tâm tình, rời khỏi Túy Tiên Lâu, Vương quản sự vẫn còn ở hậu viện cảm khái thật lâu.
Ân chưởng quỹ tới một câu, Vương quản sự lập tức nhảy dựng lên: “Ở ? Đến khi nào ?”
Ân chưởng quỹ đáp: “Vừa mới đến, đang ở bên ngoài đó.”
Vương quản sự vội vàng chạy ngoài, chạy kêu: “Tiểu tổ tông ơi, chạy ngoài nữa ?”
…
Lâm Mạn Mạn mua một ít đồ ăn ở trấn về nhà, đường buộc vui vẻ, nhà lo lắng.
Vào trong thôn, cổng thôn vẫn còn nhiều vây quanh, lý trưởng đang với rằng chuyện liên quan đến thôn Lai Phúc, cũng liên quan đến Lâm Mạn Mạn.
Có vài bình thường ưa Lâm Mạn Mạn, lúc liền nhân cơ hội gây sự.
“Sao liên quan? Ta thấy chính là các ngươi cố ý bao che. Dịch bệnh mà thật sự lây thôn, các ngươi gánh nổi trách nhiệm ?”
“ , cứ thắc mắc mấy ngày nay heo nhà ăn, thấy chính là nước vấn đề, nhất định nhiễm bệnh . Mấy con heo béo nhà , bán bao nhiêu tiền? Nếu chuyện gì xảy thì ai đền bù?”
“Lý trưởng, cũng thể thấy Mạn Mạn kiếm tiền mà cứ một mực bênh vực nàng chứ. Đây đều là phiền phức do nàng gây , thấy nàng tiền, chắc chắn sẽ ngấm ngầm đối phó nàng , sớm muộn gì cũng liên lụy đến cả thôn chúng .”
“, thấy vẫn nên bảo nàng đóng cửa trang viên, nếu thì dọn khỏi thôn Lai Phúc .”
Mấy càng càng kích động, lý trưởng mắng: “Lương tâm các ngươi đều ch.ó gặm ? Giờ ăn no thì quên mất ai giúp các ngươi vượt qua lúc khó khăn ? Thôn Lai Phúc mà những kẻ vong ân bội nghĩa như các ngươi, ngoài cũng chẳng còn mặt mũi nào mà gặp khác nữa.”
“He he, đương nhiên như , dù cũng luôn bênh vực nàng . Tổn thất nhà thì ai đền bù đây?”
Thật căn bản tổn thất gì, những gia cầm gia súc c.h.ế.t bệnh xử lý ngay lập tức, ô nhiễm nguồn nước. Lâm Mạn Mạn còn sớm phát t.h.u.ố.c cho từng nhà để phòng ngừa, thể xảy chuyện ?
Những kẻ chẳng qua là mượn cớ để gây rối, hoặc là Lâm Mạn Mạn bồi thường, hoặc là Lâm Mạn Mạn đóng cửa trang viên, dù thì cũng để chịu thiệt.
Gây rối chỉ mấy nhà đó, còn đại đa đều là hiểu chuyện.
Dì Hà và những khác nội tình cũng giúp Lâm Mạn Mạn đỡ, thậm chí chỉ trời thề rằng heo c.h.ế.t chắc chắn ô nhiễm nguồn nước.
Chỉ là bọn họ càng giải thích, những kẻ càng lấy lý lẽ cùn mà gây rối, dì Hà và tức đến đỏ mặt.
Lâm Mạn Mạn phía một lúc, đột nhiên mở miệng : “Nếu cảm thấy nguồn nước đó , thì đừng dùng nữa.”