Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 147: Coi thường người khác
Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:33:30
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả hai nhóm đều khai báo, hơn nữa cũng mời đại phu khám, Vương thị và Lý thị căn bản hề nhiễm bệnh.
Đứa bé gái vẫn luôn im lặng , cũng là cố ý giả vờ đau bụng, tất cả đều hai ả xúi giục.
Chuyện đến đây cơ bản rõ, bỏ tiền thuê mấy kẻ cố ý hãm hại Lâm Mạn Mạn, để dịch bệnh lây lan ở Lai Phúc thôn.
Chuyện lớn thì tội danh hề nhỏ, tất cả mặt ở Lai Phúc thôn đều quỳ rạp đất, cầu xin Thanh thiên đại lão gia điều tra rõ chân tướng, trả công bằng cho Lai Phúc thôn.
Thế nhưng cho dù thẩm vấn thế nào, mấy kẻ đều kẻ chủ mưu là ai, lẽ là thật sự .
Châu tri huyện hỏi, “Là kẻ nào giao nhiệm vụ cho các ngươi?”
“Là... Lưu Hồ Tử, thảo dân chỉ là Dương Liễu trấn, còn về việc ai sai khiến như , thảo dân và những khác thật sự ạ.”
Châu tri huyện cho ghi chép cẩn thận biên bản, hôm nay trời tối đen như mực, chỉ thể tạm thời giam giữ những , vụ án vẫn cần tiếp tục xét xử.
“Lập tức phái ngay trong đêm mang Lưu Hồ Tử về, vụ án sẽ chọn ngày khác tiếp tục thẩm lý.”
Án tình đến đây, cũng coi như một quyết định, dù Lai Phúc thôn là vô tội, Lâm Mạn Mạn cũng vô tội.
Người trong thôn cần giam giữ, tối nay tự tìm chỗ trọ.
Những liên quan đều điểm chỉ án tình thư, từ nha môn , bên ngoài tối đen như mực.
Lâm Mạn Mạn , “Chuyện hôm nay xảy đột ngột, hơn nữa án tình bây giờ vẫn kết thúc , chúng cũng tiện về ngay trong đêm. Hôm nay cứ ở huyện thành một đêm, chi phí sẽ một gánh vác, bây giờ chúng tìm khách điếm thôi.”
Mọi đều theo nàng, cách nha môn hai con phố tìm thấy một khách điếm phòng trống, chỉ điều khách điếm vẻ sang trọng, ở một đêm mất hai tiền bạc.
Bọn họ đông như , cần năm gian phòng, là chi một lượng bạc.
Vừa thấy cái giá , lý chính ngoài, “Không ở nữa, ở nữa, cái thật sự quá đắt! Khách điếm bình thường ở một đêm cũng chỉ ba mươi văn, ở đây đắt như chứ?”
Mấy khác cũng như , đều xót tiền. Tuy bọn họ chi trả, nhưng đều là những nông dân chất phác thật thà, mà nỡ lòng bỏ nhiều bạc như để trọ chứ?
Lâm Mạn Mạn còn kịp gì, tiểu nhị thấy chút hống hách, “Phòng ốc ở chỗ chúng khác với các khách điếm khác, ở nổi thì đừng chứ, thật là tốn thời gian.”
Hắn thấy y phục của những liền vui vẻ chiêu đãi, là đám nhà quê đến từ thôn xóm, bọn chúng trả tiền thì đúng là mơ, thời gian rảnh chi bằng nghỉ ngơi còn hơn.
Lý chính và những khác lời đều tức đến đỏ mặt tía tai, chỉ điều cũng lý lẽ thế nào với , hận thể lập tức rời .
Lâm Mạn Mạn , “Sao? Quán của ngươi mở cửa ăn, lẽ nào còn phân biệt ba bảy đường? Chủ quán của các ngươi định quy củ ? Nếu khinh thường những nhà quê chúng , thì hãy một cáo thị dán bên ngoài, đừng để những nhà quê chúng bẩn sàn nhà của khách điếm nữa.”
Tiểu nhị cũng chẳng sợ nàng, “Các ngươi ở thì lấy tiền , năm gian phòng một lượng bạc, một phân tiền cũng thiếu. Không trả nổi tiền thì đừng ở đây gây chuyện.”
Lý chính , “Mạn Mạn, dù bây giờ trời cũng lạnh, chúng ở ngoài một đêm cũng , đợi trời sáng là .”
Mấy khác cũng liên tục gật đầu, nhưng Lâm Mạn Mạn thể sắp xếp như .
Bên ngoài tuy lạnh, nhưng môi trường , rắn rết côn trùng chuột bọ nhiều, lỡ c.ắ.n thì .
Hôm nay cũng vì chuyện của nàng mà đến đông như , thể nào để chịu khổ .
Giờ cũng muộn , cũng tìm khách điếm khác nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-147-coi-thuong-nguoi-khac.html.]
Lâm Mạn Mạn tuy để khách điếm kiếm tiền, nhưng xét đến , vẫn chuẩn rút bạc .
Chỉ điều bạc của nàng còn kịp rút , cầu thang truyền đến một giọng non nớt, “Tiền phòng của bọn họ, cứ ghi sổ sách của .”
Theo hướng giọng , cầu thang một thiếu niên, trông tuổi tác xấp xỉ Lâm Nghiễn, chỉ điều thấp hơn Lâm Nghiễn một chút, da trắng thịt mềm, đúng chuẩn một tiểu chính thái.
Nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu như , Lâm Mạn Mạn nghĩ đến của , kìm khẽ mỉm .
Còn tiểu nhị thì vô cùng nịnh nọt, vội vàng đón lên, “Thẩm công tử, muộn thế , tiếng ồn ở đại sảnh quá lớn, phiền nghỉ ngơi ?”
“ là phiền nghỉ ngơi.” Tiểu chính thái gật đầu.
Tiểu nhị tiếp tục nịnh nọt , “Tiểu nhân lập tức sẽ bảo mấy ngoài, bọn họ đến để trọ.”
Tiểu chính thái nhíu mày, “Là ngươi phiền nghỉ ngơi đấy, là khách trọ? Lẽ nào ngươi dựa vẻ bề ngoài mà đối đãi, thấy ăn mặc giản dị một chút thì liền đuổi ngoài? Ngươi chẳng lẽ là một thiếu gia nhà giàu nứt đố đổ vách ? Lại còn dám coi thường khác.”
Tiểu nhị cũng tức giận, mặt vẫn treo nụ nịnh nọt.
“Sắp xếp phòng thượng hạng cho bọn họ, ghi sổ sách của .”
Lúc tiểu nhị chỉ đành đáp, “Vâng , tiểu nhân lập tức ngay.”
Tiểu chính thái hừ lạnh một tiếng, “Hôm nay Hồ chưởng quầy ở đây, ngươi tiếp đãi khách như . Ngày mai nhất định hỏi cho lẽ với Hồ chưởng quầy.”
Vừa lời , tiểu nhị sợ hãi thôi, xin sức nịnh nọt, khiến lý chính và mấy lúng túng gì.
Lâm Mạn Mạn đặt một thỏi bạc lên quầy, “Thiện ý của vị công tử xin nhận, thời gian còn sớm, mau chóng sắp xếp phòng cho chúng .”
Lúc tiểu nhị mới mặt là thể trả tiền, quả thực hận thể xé rách miệng .
Lần thì , chỉ đắc tội với khách, còn Thẩm công tử thấy. Nếu ngài cố ý vài câu mặt chưởng quầy, e là công việc ở quầy sẽ giữ nổi.
Hắn quả thực hối hận thôi, bao nhiêu lời ý mới chen chân đến bước , ai ngờ chỉ một đêm tất cả đều tan tành.
Lâm Mạn Mạn để ý đến , khẽ mỉm với lý chính, “Thời gian quá muộn , Lý chính gia gia, hôm nay chúng tạm thời ở đây, ngày mai tìm khách điếm khác.”
Bạc đưa , cho dù lý chính cảm thấy đắt, cũng chỉ đành c.ắ.n răng theo Lâm Mạn Mạn lên lầu.
Đoàn ba nam nhân, một phụ nhân, và Lâm Mạn Mạn.
Để thể ngủ ngon hơn, mỗi một phòng, ngày hôm nay quả thực quá mệt mỏi .
Lâm Mạn Mạn ở một căn phòng gần cầu thang, nàng thu xếp đồ đạc đơn giản, dặn tiểu nhị mang cho mỗi phòng một bát mì nóng hổi, ăn xong liền ngủ .
Sáng hôm nàng thức dậy sớm, giờ đây nàng hình thành thói quen dậy sớm, mỗi ngày trong nàng cứ như sức lực vô tận.
Dù cho hôm qua mệt mỏi đến nhường nào, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là tràn đầy sức sống.
Mở cửa chuẩn xuống lầu ăn sáng, ai ngờ bé trai đang cửa phòng nàng, vẻ mặt đầy mong đợi.
Thấy nàng bước , bé trai nghiêng đầu, giọng non nớt nhưng ngữ khí cố vẻ thâm trầm: “Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh .”