Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 134: Nên hay Không nên giúp
Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:33:17
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm nay trong nhà định chẳng yên , Vương bà tử xong cơm bưng lên thượng phòng, vội vàng ngoài chăm sóc mấy .
Lâm Uyển Uyển : “Hôm nay vất vả cho bà , tháng thêm cho bà năm mươi văn tiền công.”
Vương bà tử thở dài một tiếng: “Nương tử cần khách khí như , đây đều là những việc lão bà tử nên .”
Tuy nhiên bà cũng chút mắt, nương tử là một , tài năng, quán xuyến công việc buôn bán phố đấy, gặp một đám như chứ?
Mẹ chồng nàng dâu ăn cơm trong phòng, bữa cơm Vương bà tử dọn dẹp bát đũa.
Đêm khuya, nhưng trong sân vẫn mãi chẳng yên tĩnh, Ngô Hữu Đức là kẻ hễ thấy rượu là bước nổi, mặc dù uống một lượt ở bên ngoài, khi trở về vẫn cứ từng ngụm lớn tu rượu.
Lâm Hoành Viễn vất vả lắm mới ở đây, đương nhiên dỗ dành rể cho , bây giờ chỗ nào để , đều trông cậy rể cả.
Chu thị thức khuya nổi, ngủ trong căn phòng bên cạnh, trong sân chỉ còn Ngô Hữu Đức và hai tiểu của , cùng với Lâm Hoành Viễn.
“Anh rể, thật sự bội phục bản lĩnh của , gây dựng nên một gia nghiệp lớn như , xin hãy giúp đỡ một chút ạ.” Lâm Hoành Viễn rót cho một bát rượu.
Ngô Hữu Đức uống rượu vui vẻ, vươn tay vỗ vai : “Chuyện nhỏ thôi, rể của ngươi bây giờ nhiều bản lĩnh, việc cho Bạch lão gia, chỉ cần , thì lợi lộc sẽ ngừng tuôn đến.”
Nói đoạn, thò tay từ trong n.g.ự.c áo lấy một tờ ngân phiếu: “Nhìn xem, đây chính là phần thưởng hôm nay.”
Hai tiểu cũng vội vàng cung phụng: “Vẫn là đại ca lợi hại, nếu Bạch lão gia cũng sẽ tin tưởng đến .”
Lâm Hoành Viễn tờ ngân phiếu mà thèm thuồng lắm, lúc đương nhiên cũng thể đưa tay xin, mà : “Nếu rể mối, cũng xin hãy giúp một tay ạ, dẫn cùng theo Bạch lão gia việc.”
Ngô Hữu Đức tỏ vẻ vô cùng khinh thường: “Ngươi tưởng ai cũng thể theo Bạch lão gia việc ư? Phải bản lĩnh của mới , thấy tiểu tử ngươi cũng coi là lanh lợi, thì cứ theo việc .”
“Phải , đều theo rể sắp xếp, ai bảo là tiểu cữu tử của chứ, rể bảo gì thì nấy, lợi hại như rể, chỉ cần chịu nâng đỡ một chút, tiền đồ của sẽ một mảnh quang minh.”
Những lời khiến Ngô Hữu Đức dỗ dành vui vẻ, ha hả : “Hôm nay nhận một việc, một chuyến đến Long Kiều Trấn, một nơi tên là Lai Phúc Thôn ngươi ?”
Lâm Hoành Viễn lập tức mắt sáng rực: “Đương nhiên là ạ, chính là của Lai Phúc Thôn, rể Lai Phúc Thôn gì?”
“Hề hề, cái đương nhiên thể rõ với ngươi.” Ngô Hữu Đức còn vẻ giữ bí mật.
Chỉ là lúc say , năng cũng giữ mồm giữ miệng, vài lời ba lăng nhăng cũng tiết lộ một vài chuyện.
“Con bé hình như tên là Lâm Mạn Mạn, dù cũng đắc tội với Bạch lão gia, gây chút phiền toái cho trang viên của nàng , chuyện ngươi tuyệt đối ngoài.”
Lâm Hoành Viễn hưng phấn vô cùng, ngờ chuyện như , đang lo đối phó với Lâm Mạn Mạn, đến ?
“Anh rể yên tâm, đương nhiên sẽ ngoài, với nàng thù sâu hận lớn, nếu nàng , lưu lạc bên ngoài, nhà cửa, thật sự hận nàng thấu xương.”
Nói đoạn, trực tiếp kính Ngô Hữu Đức một chén: “Anh rể, chuyện nhất định cho theo , cho dù lợi lộc gì cũng chịu, chỉ cần thể báo thù , bảo gì cũng nguyện ý.”
Ngô Hữu Đức ha hả lớn: “Tiểu tử ngươi vẫn còn nhỏ mọn lắm, , sẽ dẫn ngươi . Chúng kiếm vài con heo bệnh c.h.ế.t, thả xuống sông ở Lai Phúc Thôn, để cả làng đều lây bệnh, đó tìm gây rắc rối là . Chuyện cũng đơn giản, dù cũng nắm chắc phần thắng, tiểu tử ngươi quen đường, dẫn ngươi việc cũng tiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-134-nen-hay-khong-nen-giup.html.]
Mấy trong sân càng càng vui vẻ, trong thượng phòng tắt đèn, Lâm Uyển Uyển mãi ngủ, lúc đang ghé sát bên cửa sổ trộm.
Nàng ở đây lâu, chân tê cứng cả , cuối cùng cũng coi như bộ sự việc.
Lúc tim nàng đập như trống dồn, nhất thời .
Lâm Mạn Mạn?
Chẳng lẽ bọn chúng đối phó là đường Lâm Mạn Mạn ?
Lâm Uyển Uyển nắm chặt nắm đấm, xác định bên ngoài bắt đầu chuyện khác, sẽ còn chủ đề đó nữa, nàng mới lên giường.
Chỉ là khi xuống, lòng nàng cũng thể bình tĩnh , tất cả những trong Lâm gia nàng đều gặp , gợi lên những ký ức đau khổ.
Thế nhưng công bằng mà xét, khi xưa ở Lâm gia, cả nhà tam thúc đối xử với nàng tệ.
Tam thúc thứ gì , luôn lén lút cho nàng một ít, vì nương của nàng thiên vị, sẽ cho nàng những thứ .
Tam thẩm cũng luôn giúp nàng vá quần áo, đầu tiên nàng đến kỳ nguyệt sự, vẫn là tam thẩm bốc t.h.u.ố.c bổ cho nàng, còn dạy nàng dùng đai nguyệt sự.
Đường cũng đối xử với nàng , những lúc nàng giặt quần áo bên bờ sông, đường sẽ lén lút cho nàng đồ ăn ngon, khi nàng cha mắng, đường cũng sẽ mặt bất bình nàng.
Những chuyện tuy nàng từng nhắc đến, cũng từng đích cảm ơn, nhưng đều ghi khắc trong lòng nàng, cả đời cũng thể nào quên .
Trong Lâm gia cái ổ sói hổ như , sự quan tâm mà nhà tam thúc dành cho nàng là ký ức ấm áp duy nhất trong sâu thẳm lòng nàng.
Bây giờ nàng đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia, cho nên nhớ bất kỳ chuyện nào trong quá khứ, cũng bất kỳ mối liên hệ nào với ai nữa.
đêm nay nàng chuyện , lẽ nào thật sự thể yên gì ?
Ngô lão thái và Như Ý ngủ , Lâm Uyển Uyển một trong bóng tối lâu, đêm nay nàng chợp mắt .
Triệu Hải từ Dương Liễu Trấn trở về nhà, trong con hẻm nhỏ, một tiểu tư nhanh nhẹn lập tức về Túy Tiên Lâu báo tin.
Vương quản sự nhận tin tức, sai tiếp tục theo dõi, đợi Lâm Mạn Mạn đến Túy Tiên Lâu, liền cùng nàng chuyện ở hậu viện.
“Ta đoán sai, quả nhiên tìm Bạch viên ngoại giúp đỡ, thông qua Bạch viên ngoại để vớt tiểu cữu tử của .”
Lâm Mạn Mạn : “Một kẻ vô ác bất tác như , thể thả ? Trước đây tay còn án mạng, chuyện cứ thế trôi qua ai nhắc đến, những thật sự thể một tay che trời ?”
“Ta hiểu sự tức giận của cô nương.” Vương quản sự : “Chỉ là những mối quan hệ chằng chịt phức tạp, Tri huyện đại nhân cũng khó xử lý, huống hồ đó là chuyện của mấy năm , lúc đó Chu Tri huyện còn nhậm chức, truy tra cũng độ khó.”
Lâm Mạn Mạn vẫn còn tức giận, triều đình tuy cũng luật pháp chỉnh, nhưng dường như quản những , mà chỉ quản những bách tính bình thường thế lực mà thôi.
Vương quản sự an ủi nàng: “Đông gia thư hỏi thăm chuyện , điều cho thấy Đông gia của chúng cũng sẽ khoanh tay , Lâm nương tử cần quá lo lắng, nếu cô nương thực sự bỏ qua Lương Huy, Đông gia cũng sẽ cô nương nghĩ cách.”
Lâm Mạn Mạn lúc mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Hắn là kẻ , tự nhiên bỏ qua.”