Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 122: Tìm hiểu tin tức

Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:30:47
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Liễu thị lời ngược chút hưng phấn, khi một bắt đầu việc , liền mong hại thật sự gặp chút chuyện may, nếu chẳng kẻ vô ích ?

 

"Thật ? Vậy ngươi hứa với , sẽ lấy đất của nhà , khi nào thì lời hứa đó hiệu lực?"

 

Nàng luôn cảm thấy, hoa màu đất của Lâm Mạn Mạn thể phát triển như , nhất định liên quan đến đất trong núi. Mảnh đất đó vốn là của nhà , khi xưa tuy bán lấy tiền, nhưng bây giờ nàng bán nữa, thì Lâm Mạn Mạn nên trả .

 

Lâm Hoành Viễn : "Thẩm tử, đợi việc thành công, yêu cầu nhỏ bé của ngươi đáng là gì? Bình thường thể thôn, vẫn cần thẩm tử giúp một tay."

 

Liễu thị chút cảnh giác: "Lợi ích ngươi hứa với vẫn đưa . Ta ở trong thôn đối đầu với Lâm Mạn Mạn, ngươi , bây giờ khắp nơi đều mắng , bọn họ đều về phía Lâm Mạn Mạn, ngay cả cũng xong nữa ."

 

Nếu cho nàng lợi ích, nàng chắc chắn sẽ giúp đỡ. Tính cách của Lâm Hoành Viễn là gì, lẽ nào nàng còn ?

 

Lâm Hoành Viễn : "Chẳng chỉ là bạc , ngươi xem, đây hai lạng bạc ?"

 

Vừa , trực tiếp đưa cho Liễu thị hai thỏi bạc: "Lấy đất của nhà ngươi cũng khó, chỉ là như chẳng là đ.á.n.h rắn động cỏ ? Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần việc thành công, Lâm Mạn Mạn ở trong thôn chắc chắn thể ở nữa, đến lúc đó tự nhiên sẽ giúp ngươi cho xong việc."

 

Liễu thị c.ắ.n một cái, quả nhiên là bạc: "Vậy ngươi giúp ngươi gì?"

 

Nếu quá đáng quá, nàng chắc chắn vẫn sẽ từ chối. Thật sự để khác , Lai Phúc thôn sẽ dung thứ cho nàng , nàng cũng giống như Lâm Hoành Viễn, chịu kết cục trục xuất khỏi thôn.

 

“Thật đơn giản, chỉ trang viên của Lâm Mạn Mạn điều gì kỳ lạ, trang viên của nàng tường rào, thím xem chẳng dễ dàng , thì bất tiện, dù cũng thể làng .”

 

Liễu thị trực tiếp đáp: “Chuyện , trang viên của nàng tới bao nhiêu . Phía Bắc gần vách đá, cũng tường rào gì. Phía Tây và phía Nam gần rừng núi, đặt vài cái bẫy để phòng thú hoang. Phía Đông thì chẳng gì cả, chỉ điều núi tuần tra.”

 

Lâm Hoành Viễn hỏi dồn: “Bình thường núi bao nhiêu tuần tra?”

 

“Trong làng khá nhiều việc cho nhà nàng , mỗi ngày đều túc trực núi, còn luân phiên đổi ca, nhiều lắm cũng chỉ hai ba .”

 

“Không còn gì khác nữa ? Bình thường lên là thể lên ?”

 

Liễu thị trợn mắt: “Đó là chuyện đương nhiên , trang viên của nàng xem nhiều . Phần đất phía Đông hoa màu mọc nhất, đó chính là đất của nhà .”

 

Nói đến đây, Liễu thị vẫn còn bực bội, cảm thấy tài vận của Lâm Mạn Mạn cướp mất.

 

Lâm Hoành Viễn câu trả lời, trong lòng cũng an tâm hơn nhiều: “Đa tạ thím, bạc thím cứ cầm tiêu dùng, đợi khi sự việc thành công, lợi ích của thím sẽ ít .”

 

Hai chia tay bên cạnh rừng cây, ai ngờ Lâm Hoành Viễn mới rời , Lâm Mạn Mạn từ bên cạnh bước tới, bên cạnh còn Nữu Nữu và Lý đại tẩu.

 

Liễu thị thấy mấy , sợ đến hồn vía lên mây, vội vàng giấu bạc trong ngực: “Ban ngày ban mặt, các ngươi hù dọa ?”

 

Lý đại tẩu : “Tục ngữ câu, chuyện trái lương tâm, sợ quỷ gõ cửa. Người thường ban ngày thấy mấy chúng , cũng đến nỗi sợ hãi như , chúng quỷ , đáng ?”

 

Liễu thị chột : “Ta lười chuyện với các ngươi, về .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-122-tim-hieu-tin-tuc.html.]

 

Lý đại tẩu thẳng: “Ta thấy mà giống Lâm Hoành Viễn thế nhỉ, ngươi bán tin tức trong làng cho Lâm Hoành Viễn chứ?”

 

“Ngươi bậy bạ! Lâm Hoành Viễn nào, căn bản từng gặp.”

 

Lâm Mạn Mạn : “Nếu Lâm Hoành Viễn, hẳn là một nam nhân khác. Ban ngày ban mặt, các ngươi nam nữ đơn độc từ trong rừng cây , chuyện e là chút đúng nhỉ?”

 

Nữu Nữu đảo mắt một cái, lập tức : “Ta , thím Lưu nhất định là đang tư thông với !”

 

Nói nàng bé liền chạy về làng, chạy la, Liễu thị sợ đến hồn vía lên mây.

 

“Ngươi câm miệng cho , đừng mà la lối bậy bạ, cha ngươi dạy ngươi thế nào hả? Con gái con đứa, thật chẳng hổ.”

 

Lý tẩu tử vội vàng che chở con gái : “Ngươi ý gì ? Ngươi và nam nhân từ trong rừng cây , đó là ba đôi mắt của chúng tận mắt thấy. Con gái bịa đặt, nếu ngươi thật sự chuyện gì khuất tất, thì đáng sợ đến ?”

 

Nữu Nữu lè lưỡi mặt quỷ: “ đó, thấy rõ ràng mồn một, thím Lưu ban ngày ban mặt chui rừng cây nhỏ với , còn xa , là để đuổi về nhé?”

 

Mấy dường như định khó nàng , đầu về làng, chỉ điều bàn tán, tiếng lớn nhỏ, những xung quanh đều thể thấy.

 

Liễu thị dám để họ cứ thế về, như thì danh tiếng của sẽ hủy hoại. Nếu trượng phu nhà nàng , chỉ sợ là sẽ hưu thê mất thôi.

 

“Đừng đừng đừng, , chẳng lẽ ?”

 

Lâm Mạn Mạn nhướng mày nàng , Liễu thị sốt ruột, dậm chân một cái, dứt khoát kể sự việc .

 

“Mạn Mạn, chuyện đúng là với ngươi, đích thực là Lâm Hoành Viễn sai. Hắn chỉ hỏi một vài chuyện, chọn những điều quan trọng để , ngươi đừng để bụng nhé.”

 

Lâm Mạn Mạn khẽ cong môi: “Thế nào là quan trọng? Lâm Hoành Viễn , trắng trợn dò hỏi chuyện trong làng, thím liền hết ? Không sợ ý đồ bất chính ?”

 

Liễu thị chút khó xử: “Phải, hỏi chuyện ở trang viên của ngươi, vì chút lợi lộc nên cho vài chuyện quan trọng. Những chuyện khác thì tuyệt đối tiết lộ.”

 

Lý tẩu tử hừ một tiếng: “Sao ngươi trực tiếp dẫn làng luôn ? Thật là còn mặt mũi mà những lời . Cả làng chúng đều nhờ cậy Mạn Mạn mới vượt qua nạn đói, hành vi của ngươi bây giờ gọi là ăn cây táo rào cây sung.”

 

Liễu thị sốt ruột: “Ta nghĩ cũng chẳng gì to tát, Mạn Mạn, ngươi cũng đừng để bụng. Nói thì chúng cũng thù oán gì, chẳng qua là chuyện mảnh đất nhà thôi. Đất nhà cũng chút đủ để trồng trọt, những mảnh đất bán cho ngươi, ngươi thể bán cho ?”

 

“Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi trả đất cho , bảo đảm sẽ bất cứ chuyện gì với Lâm Hoành Viễn nữa.”

 

Lâm Mạn Mạn bật : “Đó là đất của nhà , địa khế đàng hoàng, công văn của quan phủ, biến thành ‘trả ’ cho ngươi? Nếu ngươi bất mãn, cứ việc lên nha môn kiện , thực sự cần giở trò ám lưng.”

 

Liễu thị càng sốt ruột hơn: “Ta cũng ý đó…”

 

Lâm Mạn Mạn cắt ngang lời nàng , trực tiếp buông một câu: “Thím Lưu , đây đúng là dễ chuyện, nhưng cũng dễ bắt nạt. Cả làng đoàn kết một lòng, thì đương nhiên tính toán thiệt hơn, thể giúp đỡ thì tay giúp. loại như ngươi cấu kết với kẻ khác để hãm hại , thì cũng bụng đến mức so đo.”

 

“Chuyện quang minh chính đại, cũng với ai khác, nhưng ngươi cũng đừng tới nhà lấy bất cứ thứ gì nữa, trong lòng thấy ghê tởm lắm.”

 

Loading...