Nắm giữ Không gian Linh Tuyền, nhà đầy kho - Chương 111: Thư sinh hóa chó săn

Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:30:36
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe thấy thanh âm , Lâm Hoành Viễn bất giác run lên, lắp bắp đáp: “Tiểu... tiểu nhân chính là.”

 

Tụ Tiên Lâu ở trấn Thanh Thạch, chính là sản nghiệp của Triệu viên ngoại. Mấy năm nay việc ăn của nó thua kém gì Tuý Tiên Lâu. Dù Tụ Tiên Lâu chỉ một , nhưng ở địa phương vẫn tiếng .

 

Thế nhưng từ khi Tuý Tiên Lâu món tiệc Kim Ngọc Mãn Đường, việc ăn ngày càng phát đạt, ngay cả khách hàng ở trấn Thanh Thạch cũng đặc biệt chạy đến trấn Long Kiều để thưởng thức.

 

Tuý Tiên Lâu chiếm hết sự chú ý, còn việc ăn của Tụ Tiên Lâu tuy đến nỗi sụt giảm thê thảm, nhưng ở thế yếu, điều Triệu viên ngoại thể nào chịu nổi.

 

Mấy ngày nay, ông đang cho dò hỏi tin tức của Tuý Tiên Lâu, cung cấp hàng cho Tuý Tiên Lâu chính là tiểu cô nương tên Lâm Mạn Mạn. Người tay báo lên rằng tìm một đường của nàng, hôm nay rảnh rỗi, ông liền gặp mặt.

 

Sau khi Lâm Hoành Viễn xong, Triệu viên ngoại liếc một cái, bật thành tiếng: “Thì tiểu nương tử tài giỏi chính là đường của ngươi ? Trông ngươi khí chất bất phàm, cứ ngỡ là một thư sinh, cớ theo việc bên cạnh Lưu Hồ Tử?”

 

Lâm Hoành Viễn , Trần Nhị liền tiếp lời: “Bẩm Triệu viên ngoại, đây Lâm Mạn Mạn hãm hại, vốn tiền đồ rộng mở, nữ nhân đó hại đến nỗi thể về nhà. Giờ thấy nàng đắc ý như , bọn những cũng đành lòng, ngài đang cần , tiểu nhân liền cầu xin đại ca đưa đến đây.”

 

Trần Nhị đặc biệt cách chuyện, nịnh Triệu viên ngoại, lấy lòng đại ca , còn kéo gần quan hệ với Lâm Hoành Viễn, khiến Lâm Hoành Viễn ghi nhớ ơn tình của .

 

“Chuyện khác gì, nếu thể giúp ngài, đó thật sự là phúc phận của mấy chúng .”

 

Triệu viên ngoại nhướng mày, lộ một nụ đầy ẩn ý, Lâm Hoành Viễn hỏi: “Nói xem nào, đường giỏi giang của ngươi rốt cuộc lai lịch thế nào, mà thể khiến Tụ Tiên Lâu của đến thở cũng ?”

 

Lúc Lâm Hoành Viễn cũng còn căng thẳng nữa. Trần Nhị huých cánh tay , nhỏ giọng : “Cứ trả lời thật .”

 

Hắn suy nghĩ một lát mới mở miệng: “Trước chúng đúng là cùng một nhà, nàng là con gái của tam thúc . Sau khi tam thúc qua đời, nàng ầm ĩ đòi phân gia, ép bà nội chia cho họ nhiều ruộng đất. Sau đó nàng giở trò, mua đất trong thôn với giá thấp, bộ đều ở núi, giờ tổng cộng hai ba mươi mẫu.”

 

“Lúc hạn hán, cũng chẳng nàng dùng yêu pháp gì, rõ ràng ruộng đồng thu hoạch gì, thế mà cây trồng của nàng kết trái trĩu trịo. Nàng chính là dựa những thứ đó để thu phục dân làng, khiến họ đều giúp nàng .”

 

“Sau khi hạn hán kết thúc, nàng từ mang về nhiều hạt giống, dùng thủ đoạn gì đó, khiến dân làng theo nàng đào mương dẫn nước giữa mùa đông, còn gieo trồng giữa mùa đông. Ai ngờ thật sự gieo trồng thành công.”

 

“Người trong thôn nhờ nàng chịu đói, liền đều lời nàng . Cả nhà cho rằng nàng dùng yêu pháp, từ đến nay chịu lời nàng , liền nàng khắp nơi nhằm , còn bày kế hãm hại , đuổi khỏi thôn.”

 

Nói đến đây, Lâm Hoành Viễn cũng vội vàng tỏ lòng trung thành: “May mà quen mấy , đại ca che chở, mới chỗ dung .”

 

“Giờ thấy Lâm Mạn Mạn ăn phát đạt, nghĩ đến nàng dùng những yêu pháp đó mê hoặc , thậm chí phá hoại việc ăn của Tụ Tiên Lâu, trong lòng thực sự cam, nếu thể giúp ngài, tiểu nhân thực sự ba đời phúc.”

 

Triệu viên ngoại nheo mắt : “Những điều ngươi đều là thật ?”

 

Lâm Hoành Viễn vội vàng chỉ trời thề thốt: “Đương nhiên đều là thật. Ngài nghĩ xem, nàng một nữ tử yếu ớt, mua đất núi, xây nông trang, bạc cứ như gió thổi đến . Ta trong núi tinh xảo, còn thể tự động tưới nước, tự động bón phân, thường thể những việc ?”

 

“Nàng cũng là đường của , cũng sợ nàng kẻ gian mê hoặc, con đường tà đạo, dựa yêu pháp mê hoặc . Giờ những điều , cũng là nàng lối về mà thôi.”

 

Lâm Hoành Viễn xong những lời , suýt nữa thì tự cảm động chính , cứ như thể thật sự vì Lâm Mạn Mạn mà lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-giu-khong-gian-linh-tuyen-nha-day-kho/chuong-111-thu-sinh-hoa-cho-san.html.]

 

Việc phóng đại , Triệu viên ngoại thật cũng mấy bận tâm, dù của ông dò la tin tức, đối chiếu hai bên sẽ điều nào là thật, điều nào là giả.

 

Chỉ là tiểu cô nương trông vẻ bình thường , hình như thật sự chút bất thường. Vì tự va chân ông , thì ông cũng nên đích gặp gỡ một phen.

 

“Ngươi tên Lâm Hoành Viễn, ?”

 

Lâm Hoành Viễn vội vàng gật đầu, giờ mất hết khí tiết của thư sinh, Triệu viên ngoại cúi đầu khép nép, chẳng khác nào một con ch.ó săn.

 

Triệu viên ngoại nở một nụ dữ tợn, tiện tay ném một thỏi bạc từ trong lòng : “Đã đến bên cạnh , cứ theo việc cho , lão gia đây sẽ bạc đãi ngươi .”

 

Nghe lời , mấy đều ngây , đầu tiên phản ứng chính là Trần Nhị, vội vàng : “Hoành Viễn , ngươi thật phúc. Sau ngươi chính là bên cạnh Triệu lão gia đấy.”

 

Hắn thật sự ngờ Lâm Hoành Viễn phúc phận như , xem ngay cả đại ca cũng giữ chừng mực mặt .

 

Lâm Hoành Viễn vội vàng dập đầu tạ ơn: “Đa tạ đại lão gia rủ lòng thương, tiểu nhân nhất định sẽ trung thành tận tụy, việc cho ngài.”

 

Triệu viên ngoại : “Cũng đừng đợi nữa, giờ việc ngươi đây.”

 

Lâm Hoành Viễn vội vàng đáp lời: “Xin lão gia phân phó, tiểu nhân nhất định sẽ thật .”

 

Triệu viên ngoại hạ thấp giọng, dặn dò mấy chuyện, Lâm Hoành Viễn đều ghi nhớ.

 

“Người bên cạnh đương nhiên sẽ giúp ngươi, ngươi cũng chỉ cần dò la tin tức cho thôi. Yên tâm , chuyện trừ tộc gì đó, cũng chỉ là mấy lão già đó dùng để dọa mà thôi. Đợi ngươi xong việc cho , sẽ khiến bọn họ cầu xin ngươi về.”

 

Lâm Hoành Viễn cầm thỏi bạc nặng trịch, những lời hứa hẹn hấp dẫn, dường như thấy cảnh tượng mấy lão già trong thôn quỳ đất cầu xin trở về làng trong tương lai, nhất thời kích động vô cùng.

 

Không chỉ thể kiếm tiền, khôi phục phận của , mà còn thể triệt để giẫm đạp những kẻ từng coi thường Lâm Mạn Mạn chân, nghĩ thôi cũng thấy phấn khích .

 

Còn về mấy chuyện Triệu lão gia phân phó, đáng kể. Lâm Mạn Mạn chỉ là một thôn nữ nhà quê, thể đấu với thủ đoạn như ?

 

Người chỉ cần tốn chút sức lực, Lâm Mạn Mạn cũng sẽ chống đỡ nổi.

 

đúng đúng, lão gia yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ xông pha dầu sôi lửa bỏng, việc thật trọn vẹn.”

 

Triệu viên ngoại tùy ý phất tay: “Lui xuống , hôm nay các ngươi một chuyến, mỗi đều thưởng.”

 

Ông cũng lười hỏi thêm, chỉ một nông nữ nhỏ bé, còn đủ để ông bận tâm, tùy tiện vài chiêu là thể thu xếp thỏa.

 

Hai còn cũng theo đó tạ ơn, Triệu viên ngoại tay hào phóng, chuyến thật sự phí công.

 

Loading...