Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 81:- --- Đa thêm một sư huynh
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:32:10
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy rằng nam tử , nhưng giữa nam tử trai và đồ ăn ngon, Uyển Bảo chút do dự chọn đồ ăn ngon.
Uyển Bảo quen đường quen lối chạy đến bên bồn nước cửa nhà bếp rửa tay.
, chính là bồn nước.
Vân lão sống núi, nước lão uống và nước dùng để giặt giũ nấu cơm hàng ngày, tất cả đều là nước suối dẫn từ núi về bằng ống tre.
Trước cửa nhà bếp một bồn nước lớn nhỏ, thực bồn nước là một cái chậu gỗ lớn, nước chảy liên tục nên dùng ở cũng tiện lợi.
Uyển Bảo từ đến nay là một đứa trẻ chú trọng vệ sinh, khi ăn uống đều ngoan ngoãn rửa tay.
Uyển Bảo từ trong phòng cầm bánh ngọt , thấy sư phụ đang cùng nam tử xe lăn bên bàn đá trong sân.
Thấy Uyển Bảo , Vân lão liền vội vàng vẫy vẫy tay về phía nàng.
“Đây là Ngô Hi, đồ của sư thúc con. Các con cũng xem như đồng môn, con hãy gọi một tiếng sư .”
“Sư hảo.” Uyển Bảo ngoan ngoãn chào Ngô Hi.
Đôi mắt lạnh nhạt của Ngô Hi về phía Uyển Bảo. Hắn liếc Bạch Đông, thị vệ phía . Bạch Đông liền vội vàng lấy một chiếc hộp đưa cho Ngô Hi.
Ngô Hi nhận lấy chiếc hộp đưa cho Uyển Bảo.
“Nghe sư bá từ hôm nay bắt đầu học tập . Sư vật gì để tặng , cây bút tử hào hẳn là thích hợp với . Mong học hành chăm chỉ, sớm ngày phát huy rạng rỡ sư môn.”
“Đa tạ sư .”
Uyển Bảo cây bút tử hào trong hộp, nhỏ và ngắn hơn so với bút lông bình thường, vô cùng thích thú.
Tay nàng nhỏ, ngón tay ngắn, mũm mĩm, dùng bút lông thông thường để chữ thực sự thuận tiện.
Nàng lấy bút tử hào thử một chút, thấy vô cùng vặn, cứ như đo ni đóng giày cho .
Bạch Đông suy nghĩ của Uyển Bảo. Nếu , nhất định sẽ ..........
Ngài đoán đúng, cây bút tử hào thật sự là do chủ tử nhà đặt riêng, hơn nữa còn tốn nhiều tiền bạc.
Bữa trưa là do Bạch Đông nấu. Ăn xong, Uyển Bảo Vân lão sai về phòng ngủ trưa.
Vốn dĩ núi phòng cho Uyển Bảo. Căn phòng Uyển Bảo đang ở là do Bạch thúc mới dọn dẹp .
Bạch thúc tên là Bạch Minh, là lão bộc bên cạnh Vân lão, bình thường phụ trách việc sinh hoạt hàng ngày của Vân lão.
Uyển Bảo còn nhỏ là nữ hài, đây thỉnh thoảng mới lên núi, giờ Uyển Bảo ban ngày đều ở núi, phòng thực sự bất tiện.
Thế là Bạch thúc dọn dẹp một gian phòng chuyên cho Uyển Bảo ở. Thực trong phòng đơn giản, chỉ một chiếc giường gỗ lớn, một cái bàn quá tinh xảo và một chiếc ghế.
Tuy phòng đơn giản, nhưng Uyển Bảo vẫn vô cùng yêu thích. Nàng tạ ơn Bạch thúc xong liền phòng ngủ trưa.
Dưới gốc đại thụ trong sân nhỏ, Vân lão và Ngô Hi đối diện , bàn mặt họ đặt một bàn cờ và một ấm .
Hai chơi cờ uống . Vân lão xung quanh, Bạch thúc và Bạch Đông vô cùng cảnh giác dò xét một lượt quanh đó, khi xác nhận an mới trở về vị trí của canh gác.
Vân lão liếc Ngô Hi một cái.
“Thế nào ? Gần đây vẫn tin tức nào truyền về ?”
Ngô Hi nhíu nhíu mày.
“Tin tức thì truyền về . Lần tìm thấy tín năm xưa của Thái............. trưởng.”
“Tuy nhiên đó năm xưa thương quá nặng, còn khả năng hành động, nên cũng đưa về .
Theo lời tín, hình như năm xưa trưởng phái năm mươi hộ tống trưởng tẩu.
Thế nhưng đến cuối cùng chỉ còn ba . Khi trưởng tẩu sinh nở, quân giặc đuổi tới, bọn họ thể ngăn cản, đành để một ôm đứa bé rời .
Bởi vì lúc đó quá hoảng loạn, tín cũng rõ bế đứa bé là ai, nhưng thể khẳng định đó là một bé trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-81-da-them-mot-su-huynh.html.]
Hiện tại phái tìm , tuy là nào, nhưng đó là một trong năm mươi năm xưa.
Tư liệu của năm mươi đó, của , chỉ cần tra xét từng một, nhất định sẽ tìm thấy .”
Bé trai?
Vân lão liếc Ngô Hi với ánh mắt thâm sâu.
“Chắc chắn tìm đó về ?
Nếu là một bé gái thì còn dễ xử, nhưng là bé trai..............”
Không đợi Vân lão hết lời, Ngô Hi trực tiếp :
“Sư bá, ý con hiểu, nhưng là đứa con duy nhất của trưởng con, là huyết mạch của Sở gia chúng con.......... của gia tộc chúng con, tuyệt đối thể lưu lạc bên ngoài.
Hiện tại việc còn thành, hơn nữa bên cạnh con cũng quá an , thể tạm thời đón về, nhưng khẳng định an .
Ta đối với quyền thế và vị trí hề yêu thích. Nếu đối phương là một minh quân, lẽ sẽ ý định tay.
xem hiện tại đối phương là minh quân. Hắn hôn dung vô đạo, tàn hại trung lương, ngày ngày chỉ dâm loạn hưởng lạc.
Nếu cứ tiếp tục như , Đông Lâm quốc của chúng sẽ còn tồn tại.
Vì lê dân bách tính, vì liệt tổ liệt tông Sở gia, cũng thể khoanh tay .”
Vân lão thiếu niên tròn mười lăm tuổi đối diện, trong mắt hiện lên một tia đau lòng. Tuổi vốn dĩ còn đang ở mặt cha mà nũng.
Thế nhưng trải qua................
Than ôi!
Đứa bé cũng dễ dàng. Trên vai gánh quá nhiều trách nhiệm. Vân lão về phía chân của Ngô Hi, trong mắt là một trận đau lòng.
Mèo con Kute
“Lần độc phát, phá vỡ sự cân bằng trong cơ thể con . Trước đây mấy loại độc thể kiềm chế lẫn , nhưng giờ còn kiểm soát nữa.
Than ôi!
Người đều là thần y, nhưng cũng chỉ bản mới y thuật của cũng lúc tinh thông.
Bây giờ chỉ thể tạm thời ép độc xuống chi , hy vọng một ngày thể tìm phương pháp giải độc.”
Ngô Hi bình tĩnh lắc đầu.
“Sư bá, . Chỉ là tàn phế một đôi chân thôi, vẫn còn tay còn đầu óc.
So với những mất mạng t.h.ả.m thiết , thật sự vô cùng may mắn .”
Khi Uyển Bảo ngủ trưa dậy , Ngô Hi một gốc cây lên bầu trời. Từ xa , xung quanh Ngô Hi dường như bao phủ một lớp màng cô tịch, khiến trông lẻ loi và đặc biệt đáng thương.
Uyển Bảo kìm bước tới.
“Sư .”
Nghe tiếng gọi, Ngô Hi thu vẻ lạnh lẽo mặt, về phía Uyển Bảo.
“Sư ngủ dậy ? Sư bá núi đào t.h.u.ố.c , hai ngày lẽ sẽ trở về. Vậy sẽ sư giám sát luyện võ và thuộc lòng sách.”
Uyển Bảo sững sờ một chút.
“Sư phụ núi ? Sao đột ngột như ? Có d.ư.ợ.c liệu quan trọng cần đào ?”
Uyển Bảo quen Vân lão ba năm , tuy rằng chính thức bái sư mới mấy ngày, nhưng Uyển Bảo sư phụ căn bản là cần cù.
Một cần cù đột nhiên núi đào d.ư.ợ.c liệu, điều bất thường.
Không chỉ Uyển Bảo suy nghĩ , Ngô Hi cũng .
sư bá tại đột nhiên núi.....................