Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 80:- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:32:09
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nam tử tuấn

 

“Ta thấy khả năng lớn, dù thì nhà trưởng thôn và nhà họ Nhan quan hệ khá , hai nhà họ suốt ngày thiết như một nhà, nhà họ Nhan chuyện chắc chắn sẽ nghĩ đến nhà trưởng thôn mà thôi.”

 

“Điều đó chắc ................”

 

Ở đầu làng bàn tán náo nhiệt, bên nhà họ Nhan thì Nhan Phú Minh mấy về tới nhà.

 

Nhan Đại Xương và Lí Vĩnh Quý vây quanh con lừa mới mua của nhà họ Lí, mặt tràn đầy vui vẻ.

 

Uyển Bảo thì chạy đến bên Chu Quế Trân và kể cho nàng những điều tai mắt thấy hôm nay ở nhà họ Chu:

 

“Nương, các cữu cữu tìm cửa hàng , ngay con phố chúng ăn mì đó.”

 

“Thật , quá .

 

Tuy bên đó chỉ là một dãy lán, nhưng gần chợ rau thích hợp để buôn bán nhỏ.”

 

Chu Quế Trân vị trí cửa hàng của nhà họ Chu cũng vô cùng vui mừng.

 

Uyển Bảo liên tục gật đầu:

 

, đúng , vị trí .

 

May mắn , vặn vị trí đầu tiên ở góc đường trống , các cữu cữu tiếp quản.

 

Vì bên đó gần chợ rau, cha bên đó thích hợp để bán đậu phụ.

 

Sau việc ăn của nhà cữu cữu nhất định sẽ vô cùng phát đạt................”

 

Chu Quế Trân lời Uyển Bảo , cưng chiều véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Bảo:

 

“Ôi chao, con bé tinh quái , thì mượn lời cát tường của con !”

 

“Đồ nhi, đồ nhi, sư phụ trở về .”

 

Uyển Bảo và Chu Quế Trân con đang vui vẻ trò chuyện, Tiểu Hổ đột nhiên bay tới, nó đang vui vẻ xoay vòng quanh Uyển Bảo.

 

Sư phụ trở về ?

 

Uyển Bảo ngẩng đầu Tiểu Hổ:

 

“Sư phụ về lúc nào?

 

sư phụ kêu ngươi đến gọi ?”

 

Tiểu Hổ nghiêng đầu nghiêm túc tiêu hóa lời của Uyển Bảo, vài thở:

 

“Sư phụ trở về , bảo đồ nhi dưỡng lão lên núi....................”

 

Tiểu Uyển Bảo ba tuổi nên lời xoa trán......................

 

Đồ nhi dưỡng lão ư?

 

Sư phụ của nàng hiện tại vẫn khá rõ ràng đấy.

 

sư phụ nàng con cái, nàng là đồ nhi duy nhất của sư phụ, nuôi dưỡng sư phụ khi về già là lẽ đương nhiên.

 

Điểm nàng thể thoái thác, cũng định thoái thác.

 

Uyển Bảo dặn dò nhà một tiếng, cầm đậu phụ lên núi sự tháp tùng của tam ca Nhan Thanh Võ.

 

Nhan Thanh Võ đang nghiêm túc bước những bước chân ngắn ngủn:

 

“Uyển Bảo, tam ca cõng .............”

 

Uyển Bảo lắc đầu:

 

“Tam ca, cần , Uyển Bảo lớn , Uyển Bảo bây giờ là một đứa trẻ ba tuổi lớn , Uyển Bảo tự .”

 

Cuối cùng Uyển Bảo vẫn Nhan Thanh Võ cõng lên núi, cách nào khác, đôi chân ngắn ngủn của nàng thật sự quá tốn thời gian và quá mệt.

 

“Hừm, đúng là nên rèn luyện thêm, đoạn đường núi mà còn để khác cõng?”

 

Vân lão thấy Uyển Bảo cõng lên, cố ý nhíu mày.

 

Nhan Thanh Võ vội vàng :

 

“Vân sư phụ, còn nhỏ, đoạn đường phía đều là tự , chỉ đoạn dốc là con cõng lên.”

 

Vân lão Nhan Thanh Võ đang chuyện:

 

“Nghe ngươi còn học đường, thấy ngươi tư chất tệ, luyện võ ?

 

Nếu thì ngày mai giờ Thìn cùng ngươi lên núi.................”

 

“Muốn! Sư phụ thật sự nguyện ý dạy con ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-80.html.]

Nhan Thanh Võ năm nay chín tuổi, đang ở độ tuổi hiếu động nghịch ngợm, từ nhỏ thích luyện võ, tiếc là trong nhà chuyên nghiệp dạy .

 

Hắn sư phụ của dạy luyện võ thì vô cùng ngưỡng mộ, ngờ Vân lão nguyện ý dạy .

 

Mèo con Kute

Hắn tại chỗ kích động nhảy cẫng lên ba thước.

 

Vân lão gật đầu:

 

“Ta như thì chính là nguyện ý dạy ngươi, hơn nữa thấy ngươi tư chất tệ, chỉ cần nguyện ý theo sát tiến độ của mà học hành chăm chỉ, nhất định sẽ thu hoạch.

 

Tuy nhiên luyện võ là một việc vô cùng gian khổ, một khi bắt đầu thì thể bỏ dở giữa chừng, hôm nay ngươi về nhà bàn bạc kỹ lưỡng hoặc tham khảo ý kiến của xem .”

 

Nhan Thanh Võ lắc đầu:

 

“Không cần suy nghĩ, con nguyện ý, con nguyện ý theo sư phụ luyện võ, con sợ khổ sợ mệt nhất định sẽ luyện tập thật .”

 

Nhìn dáng vẻ của Nhan Thanh Võ, Vân lão coi như hài lòng.

 

“Được, cứ thế định đoạt. Từ mai, con sẽ theo Uyển Bảo cùng lên núi.

 

Song một điều con nhớ kỹ, chỉ dạy con võ công, những thứ khác thì . Cũng thể thu con đồ , đồ của chỉ duy nhất Uyển Bảo mà thôi.”

 

Sở dĩ Vân lão nổi hứng dạy võ công cho Nhan Thanh Vũ, phần lớn nguyên nhân vẫn là vì Uyển Bảo.

 

Uyển Bảo mới hơn ba tuổi, luyện võ học y chắc chắn dậy sớm thức khuya, để gia đình họ Nhan ngày nào cũng đưa đón riêng thì quá phiền toái.

 

Tuy rằng nhà họ Nhan sẽ cảm thấy đây là phiền toái.

 

Nếu bảo lão ngày nào cũng xuống núi đón, lão lười biếng.

 

Vậy chi bằng tìm cho Uyển Bảo một bạn đồng hành, ngày ngày cùng Uyển Bảo lên xuống núi.

 

“Vâng sư phụ, con nhất định sẽ học hành chăm chỉ, cùng hiếu thuận .”

 

Vân lão câu cảm thấy vô cùng ưng ý, hiếu thuận lão đương nhiên sẽ từ chối.

 

“Ngày mai giờ Mão con và Uyển Bảo hãy đến, nhớ kỹ để Uyển Bảo tự ..............”

 

Giờ Mão?

 

Sớm ?

 

Uyển Bảo đến giờ khắc sư phụ , liền nhíu mày.

 

“Sư phụ, giờ Mão quá sớm, gà nhà con còn dậy nổi.”

 

Vân lão lườm Uyển Bảo một cái.

 

“Ta bảo các con giờ Mão khởi hành, chứ bảo các con giờ Mão đến .............”

 

“Thôi .”

 

Giờ Mão khởi hành, Uyển Bảo miễn cưỡng đồng ý.

 

Tiếp đó Nhan Thanh Vũ xuống núi về nhà, Uyển Bảo ở núi bắt đầu học tập. Khi Vân lão rời để y thư cho nàng.

 

“Cuốn sách con hiểu ?

 

Không đúng, hỏi là con bắt đầu học chữ ?”

 

“Con chữ , con nhiều chữ. Trước đây là gia gia dạy chúng con học chữ, bây giờ là đại ca học đường ngày ngày về dạy chúng con.

 

Không chỉ con và các ca ca, phụ , mẫu và nãi nãi khi rảnh rỗi cũng đều học cùng.

 

Hơn nữa, sách sư phụ cho con xong , cũng thuộc lòng .”

 

“Thuộc lòng ? Đều thuộc lòng ? Con chắc chứ?”

 

Uyển Bảo liền lưu loát thuộc lòng.

 

Vân lão cuốn y thư dày cộp trong tay. Cuốn y thư tuy chỉ là cấp độ nhập môn, nhưng đối với một bé con ba tuổi như Uyển Bảo, cũng là điều hề đơn giản chút nào.

 

Lão ngờ đồ mà lão vô tình thu nhận , thiên phú cao đến .

 

Uyển Bảo bên đang thuộc lòng sách, đột nhiên thấy động tĩnh bên ngoài hàng rào tre, nàng liền mất tập trung sang bên cạnh................

 

Oa!

 

Một nam tử thật tuấn tú.

 

Khi thấy chiếc xe lăn gỗ nặng nề nam tử, nàng lộ vẻ mặt đầy tiếc nuối, đại ca ca đến thể ..................

 

Vân lão cảm thấy đồ nhi của lơ đãng, liền vội vàng gọi dừng.

 

“Được , hôm nay hãy thuộc đến đây thôi. Trên bàn trong phòng bánh ngọt vi sư mang cho con, mau ăn ...........”

 

“Đa tạ sư phụ!”

 

 

Loading...