Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 70:- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:31:59
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

--- Tôn Thúy Lan mất tích ---

 

“Dọn ?” Lưu lão thái quanh một cách lảng tránh:

 

“Thôn trưởng, đây là nhà của chúng , chúng thể dọn ?

 

Buổi lễ của là để trừ tà, thể vì một đứa nhỏ... một con bé... lời của một đứa trẻ con mà đuổi chúng , góa con côi chúng khỏi Đào Nguyên thôn thì còn đường sống .”

 

Lưu lão thái ngoài miệng , nhưng trong lòng nghĩ như thế, thị cảm thấy con ranh nhà họ Nhan chính là khắc tinh của thị.

 

Nếu con ranh nhà họ Nhan thật sự tự mang phúc khí, thì nên chia phúc khí đó cho Lưu gia, hoặc là cho Lưu gia bộ..........

 

Lưu lão thái càng nghĩ càng tức giận, thị liền hung ác trừng mắt Uyển Bảo.

 

Uyển Bảo thấy ánh mắt của Lưu lão thái, bất lực đảo mắt...............

 

Chuyện Lưu lão thái mời bà đồng đoạt phúc, tuy đều cho là thật, nhưng bằng chứng thực chất, Lưu lão thái c.h.ế.t sống thừa nhận.

 

Lý Vĩnh Quý cũng lý do để đuổi , chỉ thể nghiêm khắc cảnh cáo Lưu lão thái một phen.

 

Bên Lưu gia tuy chuyện gì quá lớn, nhưng sân nhà và nhà bếp đều cháy thành một đống hoang tàn.

 

Dân làng giúp dập lửa xong thì về, với cái nhân duyên của nhà họ Lưu thì ai giúp họ dọn dẹp đống đổ nát.

 

Hai con Lưu lão thái chỉ thể tự dọn dẹp, bãi chiến trường, Lưu lão thái nhớ đến Tôn Thúy Lan:

 

“Cái con tiện nhân c.h.ế.t tiệt đó chạy ?

 

Vừa bên ồn ào như mà nó thấy ?

 

Nhà cửa cháy hết , cũng về giúp dọn dẹp, cái đồ phá gia chi tử ...............”

 

Lưu Mãn Chí lúc ngón chân đau, tai đau, mũi cũng đau, nhịn đau , thật sự việc:

 

"Nương, ngoài hô lên, gọi vợ con về giúp, nhiều đồ như hai chúng dọn dẹp đến bao giờ?”

 

Lưu lão thái đến ngoài tường rào lớn tiếng hô:

 

“Tôn Thúy Lan! Thuận Bảo! Tôn Thúy Lan mau về đây cho lão nương................”

 

Tôn Thúy Lan! Ngươi cái tiện bà c.h.ế.t ở bên ngoài ?”

 

Mặc cho Lưu lão thái kêu gọi thế nào, vẫn thấy Tôn Thúy Lan về.

 

Lưu lão thái còn cách nào, nàng chỉ thể ở cửa mắng nhiếc một hồi sân việc.

 

Chờ đến khi hai con mệt mỏi rã rời, đau lưng mỏi gối, mới miễn cưỡng dọn dẹp xong sân viện.

 

Bếp cháy rụi, may mà chiếc nồi sắt vẫn dùng , Lưu lão thái dọn dẹp cái bệ bếp, miễn cưỡng thể nhóm lửa.

 

Thế nhưng khi nàng lấy túi lương thực , liền ngây . Một túi lương thực vốn đầy ắp giờ chỉ còn chút vụn.

 

Điều cốt yếu là trong đống vụn đó còn phân chuột.

 

Lưu lão thái tức giận một trận phun châu nhả ngọc khí, mắng chuột xong nàng tiếp tục mắng Tôn Thúy Lan.

 

Tôn Thúy Lan?

 

Không đúng!

 

Nàng hình như nhớ là đứa tôn nhi lớn của kêu cửa bên ngoài, Tôn Thúy Lan ngoài, đó về.

 

Vậy nên Tôn Thúy Lan là ở cùng với Thuận Bảo nhà nàng .

 

Lưu lão thái phắt một cái dậy,

 

“Mãn Chí, trời tối mà Tôn Thúy Lan vẫn về, cứ thấy , ngươi xem nàng khi nào mang Thuận Bảo bỏ trốn ?”

 

“Bỏ trốn?” Lưu Mãn Chí ngẩn một chốc, lắc đầu,

 

“Nương, .

 

Vợ nhát gan như , trời tối thế nàng thể chạy ngoài .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-70.html.]

Huống hồ nàng chỉ là một nữ nhân thì thể chạy ?

 

Bên Tôn Gia Loan nàng cũng nhân nào, những nhà đẻ nàng ngày chạy nạn một ai trở về, nàng nhà đẻ để nương tựa.

 

Ta thấy nàng chắc là ở nhà hàng xóm nào đó trong thôn ...............”

 

Lưu lão thái nhướn mày khinh bỉ lườm một cái,

 

“Mắt thấy đến giờ cơm , với nhân duyên của vợ ngươi, lẽ nào còn giữ nàng ăn cơm ư?”

 

Lưu Mãn Chí suy nghĩ một lát, đ.ấ.m lưng đau nhức bước ngoài,

 

“Nương, tìm bọn họ trong thôn, trời tối thế đừng xảy chuyện gì.”

 

Lưu lão thái vốn ngăn nhi tử cho , nhưng nàng nghĩ đến đứa tôn nhi lớn của vẫn về, liền để mặc Lưu Mãn Chí tìm.

 

Nàng Lưu Mãn Chí đến cửa vẫn quên dặn dò,

 

“Mãn Chí, nữ nhân Tôn Thúy Lan đó về quan trọng, nhất định tìm Thuận Bảo về, Thuận Bảo là cốt nhục của nhà .”

 

“Nương, .”

 

Lưu Mãn Chí tìm kiếm khắp thôn một hồi lâu, hỏi khắp những nhà mà Tôn Thúy Lan và Lưu Thuận Bảo thể lui tới, nhưng đều tìm thấy con Tôn Thúy Lan.

 

Lúc Lưu Mãn Chí thực sự lo lắng, vội vàng đến nhà Lý Vĩnh Quý,

 

“Thôn trưởng, vợ và Thuận Bảo nhà đều mất tích .”

 

“Mất tích?

 

Mất tích từ bao giờ?

 

Hai cãi ?

 

Vợ ngươi rời mang theo hành lý ?”

 

Lưu Mãn Chí nghĩ một lát,

 

“Thôn trưởng, vợ hình như mất tích buổi trưa lúc bà đồng phép, lúc đó hình như thấy Thuận Bảo nhà gõ cửa bên ngoài.

 

Mẹ bảo vợ ngoài đón Thuận Bảo, vợ ngoài là về nữa.

 

Vợ ngoài lâu thì nhà hỏa hoạn, cứ bận cứu hỏa, cứu hỏa xong dọn dẹp nhà cửa, chờ đến khi bận xong trời tối , mới nhớ vợ và con vẫn về.

 

nhớ vợ lúc rời tay , mang theo hành lý.

 

Ta cãi với vợ , thì nàng vài câu, nhưng đó là chuyện thường ngày trong nhà , vợ chắc sẽ để tâm .”

 

Lý Vĩnh Quý lời Lưu Mãn Chí liền nhíu mày, y luôn cảm thấy Tôn Thúy Lan như thể tự rời , nhưng y bằng chứng cũng thể bừa.

 

Dù y là thôn trưởng ưa nhà họ Lưu đến mấy, nhưng y cũng thể khoanh tay .

 

Lý Vĩnh Quý lập tức tập hợp dân làng, y kể tình hình Lưu Mãn Chí với .

 

Rất nhanh, từ trưa đến giờ ai thấy Lưu Thuận Bảo và Tôn Thúy Lan? Thấy lúc nào? Tất cả đều hỏi thăm ngay.

 

Một đứa trẻ năm sáu tuổi Lưu Thuận Bảo buổi trưa về nhà ăn gà .

 

Lại một phụ nhân trung niên , nàng buổi trưa vườn rau nhổ cỏ thì thấy Tôn Thúy Lan dắt Lưu Thuận Bảo khỏi thôn, Lưu Thuận Bảo trông vẻ nhảy nhót vui vẻ.

 

“Mãn Chí, vợ ngươi chắc là tự rời , ngươi thử nghĩ xem nàng thể ?

 

Hay là ngươi đến nhà mà nàng thể đến hỏi thăm xem?”

 

Lưu Mãn Chí những lời của bà con hàng xóm. Cũng vợ là tự dẫn nhi tử .

 

nhà đẻ nàng còn ai thì nàng thể ?

 

Hơn nữa trong nhà đều là chủ, vợ cũng bạc..................

 

Mèo con Kute

Không đúng!

 

Trước đây vợ bạc, nhưng hôm nay vợ bạc, vợ cướp hết bạc , lẽ nào vợ cầm bạc dẫn con bỏ trốn thật ?

 

 

Loading...