Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 49:- --- Không làm người tốt quá mức
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:31:36
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời tối, chỉ thể tranh thủ lúc trời còn tối để xử lý sơ qua con heo rừng, chuyện bán thịt vẫn đợi đến ngày mai mới .
Sở dĩ Nhan Đại Xương bán thịt rẻ hơn một nửa cho dân làng, quả thực là vì đều ăn thịt.
ông từng nghĩ đến việc cho dân làng, bởi vì ông một quá mức.
Gia đình ông còn cả nhà già trẻ lớn bé nuôi sống, hơn nữa điều kiện nhà chẳng khá giả, chuyện cho thịt thì ông vui lòng .
Tuy nhiên, mỗi giúp việc đều tặng hai cân thịt, còn nhà họ Lý thì thẳng nửa cái đầu heo và vài cân thịt.
Sáng sớm hôm , Uyển Bảo dụi dụi đôi chân nhỏ đau nhức chui khỏi chăn, nàng đột nhiên nhớ hôm nay cha nàng sẽ huyện thành bán thịt heo, ba tuổi đầu nàng còn từng chợ phiên, nghĩ đến đây nàng nhanh nhẹn trèo khỏi giường.
Chu Quế Trân từ ngoài thấy Uyển Bảo đang thức dậy, nàng vội vàng bước nhanh đến bên giường giúp Uyển Bảo mặc y phục,
“Thế nào?
Chân đau ?”
Chu Quế Trân xoa bóp bắp chân nhỏ của Uyển Bảo, Uyển Bảo đề phòng trực tiếp “xì” một tiếng kêu lên, Chu Quế Trân đau lòng ôm Uyển Bảo lòng nhẹ nhàng xoa bóp chân cho nàng,
“Hôm qua nương phạt con, là con nhớ kỹ, dù bất cứ chuyện gì cũng đặt sự an của bản lên hàng đầu.
Nương con thông minh hơn , từ nhỏ các động vật nhỏ yêu thích, nhưng chuyện gì cũng thể xảy bất trắc....................
Vạn nhất con chuyện gì thì con để nhà sống thế nào?
Sau như nữa!”
Uyển Bảo ôm cổ nương ngoan ngoãn gật đầu,
“Ưm ưm, Uyển Bảo sẽ như nữa.”
Mấy cây nhân sâm nhỏ trong nhà bán là vốn để ăn , cũng thể tiên gửi một hai trưởng đến học đường, nhất thời nàng cần núi kiếm tiền nữa.
Cho dù trong nhà thật sự nhu cầu đột xuất, nàng vẫn còn mấy cây nhân sâm lớn ở đây, vì nhà đều thích nàng lên núi, thì nàng sẽ nữa.
Núi thể lên, chợ thì thể một chuyến......................
“Nương, hôm nay cha huyện thành bán thịt heo ?”
Chu Quế Trân giúp Uyển Bảo chải tóc gật đầu,
“ , con heo rừng đó khá lớn, một nửa thì bán rẻ trong thôn, còn sẽ mang ngoài phố bán, tiện thể bán luôn mấy cây sơn sâm mà các con mang về.”
“Vậy nương cùng ?”
Chu Quế Trân nhướng mày tiểu nữ nhi nhà ,
“Con bé , vòng vo hỏi nhiều như là cùng ?”
Uyển Bảo ôm cánh tay Chu Quế Trân nũng ,
“Ưm, Uyển Bảo .
Uyển Bảo lớn chừng còn từng lên phố bao giờ.”
Chu Quế Trân cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu tiểu nữ nhi nhà ,
“Được, con thì cùng .
Vốn dĩ hôm nay cũng định cùng, trong nhà cần sắm sửa một ít đồ đạc, đợi lát nữa ăn sáng xong nương sẽ đưa con cùng .”
“Vậy đại ca ?” Uyển Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn Chu Quế Trân,
“Nương, chúng đưa đại ca học đường ?
Đi học đường thì dùng bút mực đó, bút mực ở huyện thành chắc chắn hơn ở trấn chúng .
Chi bằng chúng đưa đại ca cùng , đến lúc đó để đại ca tự chọn.”
Chu Quế Trân suy nghĩ một lát gật đầu,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-49-khong-lam-nguoi-tot-qua-muc.html.]
“Được, đưa đại ca con cùng .”
Gia đình vốn định đưa Nhan Thanh Văn học đường, nay bán heo rừng bán cả nhân sâm, đưa một đứa trẻ học đường chắc chắn là dư dả.
Nhan Thanh Văn mười ba tuổi , đặt trong thôn thì thể xem mắt dạm hỏi, qua mười sáu tuổi là thể thành .
Cho nên chuyện học đường, vẫn là càng sớm càng .
Nhà họ Nhan là những dây dưa, quyết định đưa Nhan Thanh Văn học đường, sáng sớm hôm nay khi Lý Vĩnh Quý đến giúp bán thịt heo, Nhan Đại Xương hỏi thăm ông về chuyện học đường.
Đứa tôn nhi mười hai tuổi của Lý Vĩnh Quý là Lý Tông Hiền, năm nay mới học ở học đường thôn bên cạnh.
Lý Vĩnh Quý Nhan Đại Xương đưa Nhan Thanh Văn học đường cũng vui vẻ,
“Đại Xương , vẫn là tầm xa, những đứa trẻ thì nên đến học đường học chút kiến thức.
Khi Tông Hiền nhà mới học đường, cả thôn đều chúng ngốc, Tông Hiền nhà mười hai tuổi thể việc cho gia đình , còn đưa đến học đường tốn tiền bạc.
chính là nguyện ý cầm bạc kẻ ngốc, vẫn luôn tin rằng sách nhiều là ích.”
Nhan Đại Xương gật đầu,
“Vĩnh Quý , thật sự nghĩ giống .
Chẳng là trong nhà điều kiện ?
Nếu điều kiện thì đều đưa tất cả các con cháu trong nhà học đường, bao gồm cả tiểu tôn nữ nhà .
Bây giờ nhiều tiền bạc như , liền đưa một đứa, để đứa dạy các đứa trẻ khác, coi như là trả một phần học phí mà học mấy phần kiến thức, món ăn chắc chắn lời lỗ.”
“Ha ha ha ha! ! Chắc chắn lời lỗ!”
"Gia gia, thôn trưởng gia, hai đang chuyện gì ?
Có kiếm tiền ?”
Uyển Bảo Chu Quế Trân sửa soạn gọn gàng, khỏi cửa liền thấy gia gia và thôn trưởng đang ha hả trong sân, nàng liền lon ton chạy tới.
Mèo con Kute
Nhan Đại Xương tiểu tôn nữ nhà , tâm trạng càng hơn, ông vươn tay ôm Uyển Bảo lòng,
“, đúng, đúng, kiếm tiền .
Mèo con lười biếng nhà hôm nay nỡ dậy sớm thế ?”
“Nương hứa đưa con huyện thành , Uyển Bảo từng huyện thành bao giờ!”
Uyển Bảo càng nghĩ càng vui, kìm .
Thấy Uyển Bảo vui vẻ, Nhan Đại Xương cũng vui vẻ, ông tâm trạng cực từ trong lấy mười đồng tiền xu đưa cho Uyển Bảo,
“Đi huyện thành mang tiền , trong huyện thành nhiều món ngon lắm đó, con đến đó thích ăn gì thì cứ mua nhiều một chút.”
Uyển Bảo “khoản tiền khổng lồ” trong tay ..........
Mười văn?
Nếu nàng nhớ nhầm thì một quả trứng gà chỉ một văn tiền, đây chính là mười quả trứng gà.
Thịt heo rừng nhà họ hôm nay bán mới tám văn tiền một cân, gia gia nàng đây là cho nàng hơn một cân thịt heo ?
gia gia hào phóng nhưng nàng thể hiểu chuyện, Uyển Bảo nhét tiền tay Nhan Đại Xương,
"Gia gia, tiền để dành mua rượu cho ông uống, Uyển Bảo còn nhỏ tiêu tiền, đợi Uyển Bảo lớn sẽ kiếm tiền cho gia gia tiêu.”
“Tốt! Tốt! Tốt!” Nhan Đại Xương lời tiểu tôn nữ nhà , đến híp cả mắt .
Lý Vĩnh Quý thấy mà ngưỡng mộ vô cùng, tuy ông cũng tôn nữ, tôn nữ của ông cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng tôn nữ của ông chuyện khéo như Uyển Bảo .
Ăn sáng xong, Uyển Bảo và Nhan Thanh Văn trong sự ngưỡng mộ của đám trẻ con lên chiếc xe kéo tay để huyện thành.
chiếc xe kéo tay đó chỉ một Uyển Bảo mà thôi.......................