Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 34:-: Ai Đâm Ta? ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:31:17
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa khỏi cửa nhà, Nhan Phú Minh đổi tay với vợ .
Cha y bảo vệ Uyển Bảo kỹ, y là đàn ông thô tay thô chân, da Uyển Bảo non nớt, ở nhà hiếm khi cho y ôm Uyển Bảo.
Bây giờ bắt đầu lên núi, một là vì đường núi khó , y sợ vợ ôm Uyển Bảo mệt, hai là vì y thực sự ôm nữ nhi .
Nhan Phú Minh ôm Uyển Bảo trong tay, Chu Quế Trân cầm đồ dùng của Uyển Bảo, hai phu thê một một lên núi.
"Phu quân, Vân lão chỉ gặp một , nghĩ y thật sự thể chữa bệnh cho Uyển Bảo nhà chúng ?"
Vân lão cơ bản xuống núi, hoặc là y xuống núi qua Đào Nguyên Thôn bên , tóm trong thôn cơ bản ai gặp y.
Trừ vài năm Vân lão núi gặp Nhan Phú Lượng thương bất tỉnh, y đến nhà đổi t.h.u.ố.c cho Nhan Phú Lượng, những lúc khác Chu Quế Trân đều từng gặp y.
Vì đối với năng lực của Vân lão, Chu Quế Trân ít nhiều vẫn còn chút nghi ngờ.
Nhan Phú Minh bước chân vững vàng về phía , ánh mắt vẫn rời khỏi cô nữ nhi nhỏ trong lòng ,
"Phu nhân, nghĩ Vân lão thể cứu .
Trước đây lên núi thường xuyên gặp Vân lão, luôn cảm thấy y là một vô cùng lợi hại.
Tuy nhiên y thường xuyên ở trong núi, nhiều qua căn nhà nhỏ của y đều thấy .
Hy vọng y ở đó, nếu chỉ đành ôm Uyển Bảo phủ thành thử vận may ."
"Đi phủ thành?" Chu Quế Trân phu quân phủ thành thì sửng sốt,
"Phu quân, phủ thành xa như , đường nạn dân, ôm Uyển Bảo phủ thành quá an ."
Nhan Phú Minh dịu dàng tiểu oa nhi trong lòng,
" , cũng phủ thành đường an .
Nếu Uyển Bảo của chúng cứ tỉnh, chung quy vẫn tìm đại phu xem chứ.
Nếu , đứa nữ nhi khó khăn lắm mới nhỡ thật sự mất , nghĩ sẽ lấy mất mạng già của mất."
"Phì phì phì!" Chu Quế Trân trừng mắt Nhan Phú Minh,
"Phu quân gì ?
Uyển Bảo của chúng sống thọ trăm tuổi chứ."
" đúng đúng, Uyển Bảo của chúng sống thọ trăm tuổi."
Hai phu thê dám chậm trễ một khắc nào, họ thẳng lên núi.
Lúc lưng chừng núi, một lão giả tóc râu bạc phơ, hồng hào, tinh thần phấn chấn, đang trong sân nhà chuyện với một con vẹt,
"Tiểu Hổ, ngươi giang hồ rộng lớn như chuyện gì vui vẻ chứ?
Đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật vô vị!"
Con vẹt gọi là Tiểu Hổ nghiêng đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc,
"Không hiểu, hiểu, tiếng chim, tiếng chim."
Lão giả ai khác, chính là Vân lão mà phu thê Nhan Phú Minh hôm nay tìm.
Vân lão thì gọi là Vân lão, ai y họ gì tên gì, y chỉ tự xưng là Vân lão.
Mèo con Kute
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-34-ai-dam-ta.html.]
Vân lão trừng mắt Tiểu Hổ,
"Con chim c.h.ế.t tiệt nhà ngươi ngốc nghếch thế hả?"
“Ta dạy ngươi lâu như , mà ngươi chỉ mấy câu đơn giản, ngay cả tiếng bình thường cũng hiểu. Ta cho ngươi , ngươi chăm chỉ một chút, mau chóng học nhiều hơn, nếu lão phu sẽ nướng ngươi ăn đó.”
“Cứu mạng! Cứu mạng! Giết chim ! Giết chim !”
Nghe Vân lão nướng , Tiểu Hổ lập tức nhảy dựng lên.
“Thôi , đừng kêu nữa, ở nơi hoang sơn dã lĩnh , ngươi kêu khản cả cổ cũng chẳng ai đến giúp ngươi . Hơn nữa, vì đại hạn mà dân núi đều đói đến mức ăn vỏ cây . Nếu họ ở đây một con chim béo ú như ngươi, sớm bắt ngươi hầm canh uống . Ta cho ngươi , nếu ngươi tự gọi thợ săn đến, đến lúc đó đừng mong lão phu cứu ngươi.”
Nghe lời Vân lão , Tiểu Hổ trợn tròn đôi mắt nhỏ ông, “Kẻ ! Thấy c.h.ế.t cứu! Thấy c.h.ế.t cứu!”
Thấy Tiểu Hổ tức giận, Vân lão thắng cuộc tranh cãi vui vẻ, ông bưng chén mặt lên uống một ngụm, “Ha ha ha ha! Tiểu Hổ ngươi tức giận trông thật đáng yêu. Ai! Lão phu cả đời con cái, về già quả thật cô đơn. Nuôi ngươi một tiểu vật như cũng coi như giải khuây, nhưng ngươi dù thông minh đến mấy cũng chỉ là một con chim, lão phu nếu tuổi già sức yếu, ngươi cũng thể phụng dưỡng , xem lão phu cần thu một đồ .”
“Đã già ! Đã già ! Già ! Già !”
“Ai lão phu già , lão phu chỉ là lớn tuổi chứ già!”
“Thu đồ nuôi chim, thu đồ nuôi chim!”
“Lão phu thu đồ là để dưỡng lão cho chính , ngươi tìm dưỡng lão thì tự mà thu.”
“Đến ! Đến !”
“Cái gì đến?”
“Đồ đến , dưỡng lão đến .....................”
“Vân lão.................”
Vân lão nhíu mày đôi nam nữ đang ôm đứa trẻ bước .
“Nhan gia đại ca?”
Nhan Phú Minh cung kính gật đầu, “Vãn bối Nhan Phú Minh bái kiến Vân lão, đây là hiền thê của vãn bối.”
“Vãn bối Chu Quế Trân bái kiến tiền bối.”
Vân lão liếc Chu Quế Trân gật đầu, “Ừm, cần khách sáo, đây .”
Vân lão liếc mắt hài tử trong tã lót tay Nhan Phú Minh, chút nghi hoặc, “Hai đây là...................”
Nhan Phú Minh nữ nhi đang ngủ say trong lòng, đáp: “Vân lão, đây là nữ nhi mà nhận mấy ngày . Đứa bé cũng thật đáng thương, mới sinh nhà bỏ rơi ở hậu sơn. Nhà vặn thiếu một nữ nhi, nên nhi tử nhà nhặt về. Mấy ngày vẫn nuôi dưỡng , nhưng hôm qua trong thôn cường đạo , kinh sợ , mà đứa bé từ nửa đêm qua đến giờ vẫn tỉnh . Một đứa bé nhỏ như dù ngủ nhiều, theo lý cũng thể ngủ lâu đến thế. Hiện giờ núi chút hỗn loạn, phố ngay cả một đại phu cũng tìm thấy, thật sự còn cách nào, đành ôm lên núi mong Vân lão giúp xem thử.”
Vân lão dậy, đến bên cạnh rửa tay, đó đến bên Nhan Phú Minh kéo chiếc chăn nhỏ của Uyển Bảo , cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng mà nghiêm túc bắt mạch.....................
Một lát ....................
“Đứa bé gì đáng ngại, chỉ là đang ngủ mà thôi. Tuy nhiên, đứa bé lẽ là sinh non, cơ thể suy yếu, nuôi sống cũng dễ dàng.”
Vân lão nhíu mày, “Đứa bé là nhặt ? Cha mẫu của nàng hai quen ?”
Nhan Phú Minh gật đầu, “Có quen, họ chính là cùng thôn với chúng , cặp phu thê đó hai hôm thăm họ hàng, ngờ nửa đường sinh, còn là một cặp long phụng thai. Gặp năm nạn đói nuôi nổi nên vứt bỏ bé gái.”
Vân lão nhướn mày, là phụ nhân thôn quê sinh ? Phụ nữ thôn quê tiếp xúc loại t.h.u.ố.c âm độc như ...................
“Nhan gia đại ca, ngươi đưa đứa bé cho thê tử của ngươi, sẽ châm một kim cho hài tử. Tuy qua vấn đề gì. cũng thể cứ ngủ mãi, cơ thể đứa bé vốn yếu, b.ú sữa lâu như .”
Vân lão lấy một cây kim bạc, châm Uyển Bảo đang trong vòng tay Chu Quế Trân....................
“A! Ai châm ?”