Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 28:- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:31:10
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không tìm dù chỉ một con vật hồn

 

Mèo con Kute

Không lâu , đoàn nhà họ Lý liền theo Chu Quế Trân bước .

 

Hoàng Lan Hoa, thê tử của Lý Vĩnh Quý, Nhan Đại Xương đang ôm đứa trẻ mà :

 

“Đại Xương ca, khiến các đợi lâu .”

 

Nhan Đại Xương lắc đầu:

 

“Chúng cũng thu xếp xong xuôi, các đến đúng lúc.

 

Đệ , trong thôn thế nào ? Đã đến ?”

 

Hoàng Lan Hoa đỡ lấy đứa trẻ từ tay tức phụ , Nhan Đại Xương:

 

“Tráng niên trong thôn đều theo lão Lý nhà cửa thôn , trẻ con, phụ nhân và già đều đang đợi ở phía nhà các . Lát nữa chúng sẽ cùng lên núi.

 

Phu quân của nên cùng , đến lúc đó cũng thể tương trợ lẫn .

 

Chàng rằng đôi khi đông chỉ là sự tương trợ, mà còn là một loại phiền phức.

 

Đông thì lắm chuyện, đặc biệt là phụ nhân.

 

Tuy cũng là phụ nhân, nhưng vẫn một lời công bằng, trong tình huống thông thường, phụ nhân quả thật lắm chuyện hơn đàn ông, đặc biệt là những như Lưu lão thái.”

 

Trần Nhị Anh đang cầm một bọc nhỏ tới, nhíu mày. Nghe lời Hoàng Lan Hoa, bà ngay gia đình Lưu lão thái cũng ở trong đám đó.

 

đó chuyện vui, nhưng Trần Nhị Anh cảm thấy ngại ngùng khi gặp Lưu lão thái lúc .

 

cũng là cùng thôn, vốn dĩ "ngẩng đầu thấy, cúi đầu gặp".

 

Nếu đối phương còn cảm thấy ngại, bà cũng chẳng cần kiểu cách.

 

Trần Nhị Anh mỉm :

 

“Lan Hoa yên tâm, đều là một thôn. Chỉ cần Lưu lão thái gây sự, gia đình chúng cũng sẽ chấp nhặt với bà .

 

Huống hồ bây giờ là thời khắc sinh tử, lúc chúng giở thói trẻ con.

 

Lúc chúng nên cùng đồng lòng, nhất trí chống ngoại địch.

 

Đàn ông ở cửa thôn chống giặc, chúng phụ nhân thể gây rối ở phía .

 

Lan Hoa nàng cứ yên tâm, chỉ cần liên lụy đến Uyển Bảo nhà , Lưu lão thái gì chúng cũng sẽ quản.”

 

Thời gian khẩn cấp, cũng nhiều. Thu dọn đồ đạc xong, dắt trẻ con và dắt những con nai , họ từ cánh cửa nhỏ phía nhà họ Nhan.

 

Nhan Đại Xương bước ngoài cửa, thấy dân làng ai nấy đều vác theo những gói đồ to nhỏ như thể đang chuyển nhà.

 

thậm chí còn vác cả bàn ăn trong nhà , khiến ông khỏi lắc đầu:

 

“Các mang nhiều đồ như , lát nữa lên núi hẳn là tiện .

 

Chúng chỉ tạm thời lên núi lánh nạn, chứ về.

 

Nếu thôn làng thật sự chiếm đóng, đến lúc đó các mang theo nhiều đồ như , dù bỏ trốn cũng thể đường .

 

Ta thấy vẫn là nên mang theo con cái cho , cầm theo lương thực và vật phẩm quý giá cùng một ít đồ dùng thiết yếu là .

 

Tranh thủ lúc lên núi, các thể tìm chỗ giấu tạm mấy cái bàn ghế, nồi niêu xoong chảo .”

 

Lời Nhan Đại Xương dứt, khẽ thì thầm, dường như đang oán trách ông cho họ mang đồ.

 

Nhan Đại Xương xưa nay dễ bắt nạt, thấy lời của những đó, ánh mắt ông lạnh :

 

“Đây chỉ là đề nghị cá nhân của , các thì , thì thôi.

 

Ta điều khó : lát nữa lên núi, đều chuyện, cũng đốt đuốc, chỉ thể lặng lẽ mò mẫm trong đêm tối.

 

Đừng quên là chuyện thôn chúng núi phía , mắt đều thể thấy.

 

Vạn nhất giặc cướp truy đuổi, đám già yếu bệnh tật tàn phế chúng đây thể chống cự quá lâu .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-28.html.]

Nhan Đại Xương xong, với gia đình và gia đình Lý Vĩnh Quý phía :

 

“Phú Lượng, con theo gia đình Lan Hoa thẩm con, coi chừng đừng để con cái hai nhà chúng lạc.”

 

Lý Vĩnh Quý bình thường đối xử với gia đình , lớn lên cùng . Giờ Lý Vĩnh Quý đang dẫn dân làng ở cửa thôn chống ngoại địch.

 

Ông là đàn ông lớn tuổi nhất trong hai gia đình, lẽ gánh vác trách nhiệm bảo vệ phía .

 

Nhan Đại Xương chút do dự sắp xếp Nhan Phú Lượng theo gia đình họ Lý.

 

Tuy Nhan Phú Lượng trí tuệ như một đứa trẻ nhưng hề ngốc.

 

Chàng giống như một đứa trẻ lớn, chỉ cần chuyện với , sẽ thực hiện nghiêm túc.

 

Nghe lời dặn dò của lão cha, Nhan Phú Lượng vội vàng cõng Nhan Thanh Kỳ đang ngủ gà ngủ gật theo gia đình Hoàng Lan Hoa.

 

Sau đó hai gia đình dẫn đầu về phía hậu sơn.

 

Trời tối đường núi khó , ban đầu Nhan Đại Xương định để Nhan Thanh Văn trông chừng Nhan Thanh Lược bốn tuổi.

 

Thế nhưng Nhan Thanh Văn yên tâm về gia gia , dứt khoát để Nhan Thanh Vũ sáu tuổi và Nhan Thanh Lược bốn tuổi nắm tay , còn thì dìu gia gia phía bọn họ.

 

Những đứa trẻ nhà họ Nhan và nhà họ Lý hiểu chuyện, bình thường lên hậu sơn, mặc dù trời tối và bước chân ngừng loạng choạng, nhưng chúng quấy, lặng lẽ theo lớn mà chăm chú tiến về phía .

 

Thế nhưng tất cả trẻ con đều ngoan ngoãn như con cái nhà họ Nhan và họ Lý.

 

Trong những dân làng phía , một đứa trẻ tỉnh dậy phát hiện đang ở ngoài trời liền òa lên.

 

Trong đó chỉ tiếng trẻ con , mà còn tiếng lớn chuyện, bàn tán, cãi vã.....................

 

Đặc biệt là những gia đình mang quá nhiều đồ, trông con lo lắng cho già, mấy bước cảm thấy rõ ràng những thứ đang vác là gánh nặng.

 

dứt khoát c.ắ.n răng giấu đồ bụi cỏ ven đường, nhưng thà mệt c.h.ế.t cũng chịu bỏ đồ xuống.

 

Chỉ thể cằn nhằn, cộng thêm tiếng trẻ con lóc, trong đêm tĩnh mịch vẫn khá rõ ràng....................

 

Lần đợi Nhan Đại Xương , Hoàng Lan Hoa, phu nhân thôn trưởng, nổi giận:

 

“Đứa trẻ nhà ai mau dỗ cho nín , giờ là lúc nào mà các ?

 

Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, các tưởng là trong thôn chúng đang đùa giỡn ?

 

Ở nơi trốn nạn còn chuyện ăn thịt , huống hồ giờ những đó đói đến hoa mắt .

 

Các chết, lão nương cản các , nhưng đừng liên lụy cả làng già trẻ lớn bé theo các mà chết.

 

Con cái nhà tự trông cho kỹ, nếu trông thì tự tìm cách, đừng theo phía chúng .”

 

Hoàng Lan Hoa nổi giận xong, đám đông phía lập tức im lặng.

 

Hậu sơn đều quen thuộc, cơ bản ai cũng từng đến.

 

Họ xuyên qua một khu rừng, đến một sơn cốc khá khuất mới dừng .

 

Và lúc , ở cửa thôn hai bên gặp mặt, và bầu khí mấy thiện.

 

Đương nhiên, bầu khí thiện đến từ phía những tị nạn đối diện.

 

Những tị nạn đến cửa thôn, thương bởi những cái bẫy mà Lý Vĩnh Quý cho đặt từ ban ngày.

 

Từ khi những tên đại hán rời đến lúc trời tối cũng nửa ngày, Lý Vĩnh Quý và những tráng đinh trong thôn hề nhàn rỗi.

 

Ban ngày khi bàn bạc với Nhan Đại Xương, triệu tập dân làng đặt những cái bẫy ở con đường chính thôn, đồng thời cũng đặt một vài ám khí săn bắt xung quanh thôn.

 

Thôn Đào Nguyên vị trí địa lý , chỉ một con đường chính để thôn.

 

Họ chôn ít cọc tre nhọn hoắt con đường chính dẫn thôn.

 

Cũng như ở phía và phía thôn, những nơi mà bọn cướp thể đến, đều đặt một cạm bẫy.

 

Thôn tựa núi ở ba phía, bình thường dân làng cũng thích núi đặt bẫy bắt những con thú nhỏ để cải thiện bữa ăn, một vài cái bẫy đơn giản thì ai cũng quen thuộc.

 

Những cái bẫy trông vẻ đơn giản, nhưng trong đêm tối như mực , thương những tị nạn đó thì dễ dàng.

 

 

Loading...