Lưu gia đòi Uyển Bảo
Lưu lão thái mò mẫm bước trong bóng tối, trợn mắt nhi tử ,
“Hôm nay ngươi phát phong gì thế, đứa nha đầu vứt , còn gì đáng ?
Ai da! Lão nương buồn ngủ c.h.ế.t mất, về ngủ đây, ngươi phát phong thì chỗ nào xa xa mà phát.”
Thấy lão nương ngáp dài định về ngủ, Lưu Mãn Chí nhanh chân chặn mặt Lưu lão thái,
“Nương, giếng nhà họ Lý và giếng ở hậu viện nhà họ Nhan trong làng đều nước , đều là vì nhà họ Nhan nhặt một tiểu phúc bảo.
Nương, đứa bé đó khi nào thật sự là tiểu phúc tinh ?”
Lưu lão thái nhướn đôi mắt tam giác đục ngầu lên,
“Tiểu phúc tinh? Chỉ là một đứa đồ lỗ vốn mà thôi còn tiểu phúc tinh gì.
Cho dù là phúc tinh thì cũng là Thuận Bảo nhà chúng chứ.”
“Oa oa! Oa oa!”
“Tướng công, mau , nhi tử ị ...............”
lúc , trong phòng Tôn Thúy Lan vọng tiếng của đứa trẻ và tiếng gọi của nàng , Lưu lão thái liếc về phía sương phòng,
“Đừng nghĩ những chuyện vớ vẩn đó nữa, đại tôn tử của kìa, ngươi mau xem .
Tôn Thúy Lan cũng thật là, lớn chừng mà ngay cả một đứa trẻ cũng chăm sóc nổi.
Năm xưa khi sinh ngươi, sinh xong là xuống giường giặt giũ nấu cơm .
Nàng thì , lì giường cái gì cũng cần hầu hạ, chỉ thiếu điều lau dọn phân bón, bưng bô cho nàng thôi.
Nhà nào mà cưới nàng dâu như nàng , đúng là xui xẻo tám đời.”
“Nương, Thúy Lan thể vẫn còn hư yếu, thể nàng như .
Hơn nữa Thúy Lan mới sinh cho nhà một đứa nhi tử kháu khỉnh.”
Lưu lão thái lạnh một tiếng,
“Hừ! Sinh nhi tử!
Làm như chỉ nàng sinh nhi tử , phụ nhân nào mà chẳng sinh con?
Chỉ mỗi nàng mẩy!”
“Nương, cứ ngủ , con qua xem đứa bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-19.html.]
Mà nương , nghĩ kỹ xem chuyện về đứa nha đầu , đều đó là phúc tinh, chúng nên đòi đứa bé về ?”
Lưu lão thái nhướn đôi mắt tam giác lên,
“Phúc tinh?
Cái đứa gầy tong teo như mèo con, sắp c.h.ế.t đến nơi mà còn phúc tinh gì?
Mèo con Kute
Ta thấy nó là tai tinh thì đúng hơn!
Hắt xì!
Buồn ngủ c.h.ế.t mất!
Ta về ngủ đây, ngươi mau hầu hạ nàng dâu quý giá của ngươi .”
Sáng sớm hôm , Lưu lão thái ăn sáng xong, vẻ cầm cái xẻng về phía chỗ đào giếng lớn trong làng.
Vừa đến nơi, bà thấy một đám đông đang vây quanh giếng nước, bà ngờ chỉ một đêm mà giếng đào sâu đến .
Lưu lão thái bước tới xem xét miệng giếng mà đang vây quanh...............
“Thấy , đất ngày càng ẩm ướt, xem bên thật sự nước .”
“Ai da! Ông trời thật sự mở mắt , cuối cùng cũng ban cho thôn Đào Nguyên chúng một con đường sống.”
“Ta thấy đứa bé gái mà nhà họ Nhan nhặt thật sự là phúc tinh, chúng đối xử với Uyển Bảo một chút.
Sau thôn chúng tiểu phúc tinh ở đây nhất định sẽ ngày càng hơn.”
“ , tiểu phúc tinh nhà họ Nhan quả thật là cứu tinh của thôn chúng .”
Đột nhiên, đang đào giếng đáy giếng reo lên đầy mừng rỡ,
“Nước! Có nước !”
Nghe thấy giếng đào thật sự nước, đều reo hò vui mừng.
Còn Lưu lão thái thì với tâm trạng vô cùng phức tạp về nhà, bà cửa thấy nhi tử , bà liền túm chặt Lưu Mãn Chí kéo ngoài,
“Mãn Chí, , theo đến nhà họ Nhan.
Chúng đòi đứa đồ lỗ vốn đó.”
“Đồ lỗ vốn?” Lưu Mãn Chí sững sờ một chút,
“Nương, ý là chúng đến nhà họ Nhan đòi đứa bé?
nhà họ Nhan dường như coi trọng đứa nha đầu đó, chúng đòi liệu trả ?”