Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 103:- --- Trúng Tuyển, Rời Đi
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:32:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không vì , mấy Nhan Thanh Văn Uyển Bảo chằm chằm đột nhiên hẹn mà cùng rùng một cái...
Đến tiểu viện thuê, Nhan Thanh Lược tắm liền ba mới chịu , thấy cơm Chu Quế Trân nấu càng chút khẩu vị nào.
Chu Quế Trân y mà xót xa thôi, may mà sâm Uyển Bảo sắc y uống hai bát.
Nhan Phú Minh đang chuẩn đến chỗ nha nhân hỏi thăm chuyện nhà cửa, thì thấy Nhan Phú Lượng bước .
"Đại ca, định xem nhà ? Đệ cùng ."
Tiểu viện hiện tại là do Nhan Phú Lượng thuê, vốn là một tiểu viện hai gian, bọn họ chỉ thuê gian .
Hai đến nha hành chính là nơi Nhan Phú Lượng thuê nhà đó, nha nhân Nhan Phú Lượng mua nhà liền vội vàng lấy sổ đăng ký nhà .
"Viện gần huyện học thực sự còn nhiều...
Ơ, đúng , tiểu viện mà các ngươi đang thuê hiện cũng đang rao bán.
Viện đó là của một đôi lão phu phụ, nhi tử họ ăn phát đạt ở phía Nam.
Gần đây nhi tử họ đón họ về phương Nam dưỡng lão, hai lão phu phụ nghĩ cũng trở về nữa, nhà cho thuê cũng bất tiện thu tiền thuê, chi bằng bán , giữ bạc trong tay cũng an tâm hơn chút."
Nhan Phú Lượng nha nhân.
"Là bán cả hai gian ? Đệ thể xem gian viện thứ hai ?"
Nha nhân gật đầu.
"Đương nhiên là thể, hôm nay ông mang chìa khóa đến, sẽ dẫn các ngươi xem ngay."
Một đoàn trực tiếp đến tiểu viện mà nhà họ Nhan đang thuê, Chu Quế Trân mua tiểu viện đang ở cũng vui mừng.
Mặc dù viện lớn lắm, nhưng hình dáng vuông vức nàng thích. Hơn nữa, viện gần huyện học mà xa phố chính, thích hợp cho bọn trẻ ở.
Nha nhân lấy chìa khóa mở gian viện thứ hai.
Chu Quế Trân và Uyển Bảo cũng vội vàng theo, gian viện thứ hai lâu ở, bên trong vẻ hoang vắng một chút, nhưng .
Viện vuông vức còn một ao nhỏ và một đình nhỏ, những căn phòng ở hậu viện chỉ cần quét dọn là thể ở .
Tiểu viện đều hài lòng, giá cả cũng hợp lý, Nhan Phú Minh hôm nay mang theo bạc đến, y chút do dự, dứt khoát trả bạc và ký văn thư, coi như mua tiểu viện.
Vốn định chiều nay về thôn, nhưng giờ mua viện nên Chu Quế Trân cũng vội vàng trở về nữa.
Nàng lập tức xắn tay áo lên, định quét dọn bộ hậu viện từ trong ngoài một lượt.
Mấy Nhan Thanh Văn nghỉ ngơi một lát, liền chủ động tham gia hàng ngũ quét dọn vệ sinh.
Chu Quế Trân nhân cơ hội đuổi mấy nhưng đều đuổi .
Chờ đến khi cả đoàn qua loa quét dọn vệ sinh xong xuôi, khi trở về Đào Nguyên Thôn thì trời tối đen.
Về chuyện Nhan Thanh Kỳ sắp rời , Nhan Đại Xương định giấu các đứa trẻ khác trong nhà.
Tối ngày hôm , ông trực tiếp gọi tất cả trong nhà để chuẩn mở một cuộc họp gia đình.
Nhan Thanh Kỳ nhi tử của Nhan Phú Lượng, về chuyện , Nhan Đại Xương và Trần Nhị Anh hai lão phu phụ còn đau lòng nửa ngày.
Nhan Đại Xương tuy tuổi cao, nhưng ông hề hồ đồ.
Một đứa trẻ thể khiến Nhan Phú Lượng, một trong quân đội, thề c.h.ế.t bảo vệ, ông luôn cảm thấy hề đơn giản.
Bởi , đối với chuyện Nhan Phú Lượng sẽ đưa đứa trẻ , ông hề ngăn cản.
Thấy con cháu đều tề tựu đông đủ, Nhan Đại Xương trầm giọng .
"Kỳ thi Đồng Sinh đều thể hiện tồi, bất kể thi đậu cũng .
Trúng tuyển thì đều đại hoan hỷ, trúng thì tiếp tục, dù các ngươi còn trẻ, còn vô cơ hội để từ đầu."
"Gia gia, con cảm thấy hôm nay chút đúng, hình như đại sự tuyên bố." Nhan Thanh Võ, vốn tính cách hoạt bát, thẳng thắn .
"Công khóa của con vốn bằng các ca ca , nếu con thi đậu già đừng đ.á.n.h con nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-103-trung-tuyen-roi-di.html.]
Kỳ thực đ.á.n.h cũng , con chỉ sợ sẽ đau tay thôi."
"Chát!" Nhan Phú Minh khẽ vỗ một cái lên đầu tam nhi tử nhà .
"Đừng nữa, gia gia chuyện."
Nhan Đại Xương hiền từ mấy đứa cháu.
"Bất kể thi đậu , các ngươi đều là niềm kiêu hãnh của gia gia.
Hôm nay chủ yếu vài chuyện, nhị thúc của các ngươi về quân đội , y rời sẽ mang Thanh Kỳ theo cùng."
Nghe đến đây mấy đứa trẻ đều ngẩn một chút, nhưng chúng đều gì mà chỉ im lặng chờ gia gia tiếp.
Nhan Đại Xương mấy đứa trẻ một cái tiếp.
"Các ngươi cũng cần lo lắng, chờ các ngươi lớn lên chắc chắn vẫn thể gặp , các ngươi là , dù thể sớm tối bên nhưng cũng tương trợ lẫn .
Thanh Kỳ chỉ là trở về nhận nương của y thôi..."
"Gia gia, cha, Thanh Kỳ là hài tử của nhà họ Nhan, cả."
Nhan Phú Lượng xoa xoa đỉnh đầu Nhan Thanh Kỳ.
"Ngoan, vài chuyện cha... hiện tại thể với con quá nhiều, đến lúc đó cha sẽ dẫn con gặp một , chờ khi gặp xong hãy những chuyện khác, ?"
Đối với Nhan Thanh Kỳ, Nhan Phú Lượng cũng nỡ, nhưng chuyện y thể quyết định.
Mèo con Kute
Hơn nữa Nhan Thanh Kỳ gánh vác quá nhiều, nếu thể y thà rằng Nhan Thanh Kỳ chỉ là một đứa trẻ bình thường.
Bên bọn trẻ mới tin Nhan Thanh Kỳ và Nhan Phú Lượng sắp rời , thì ngày hôm đến tư thục Lưu phu tử cũng sẽ rời .
Mấy ngày tiếp theo, vì chuyện Lưu phu tử và Nhan Thanh Kỳ sắp rời , mấy Nhan Thanh Văn đều tâm trạng mấy .
Thoáng cái đến ngày công bố kết quả thi, hôm nay cũng là ngày Nhan Thanh Kỳ rời .
Nhà họ Nhan trừ Nhan Đại Xương lão phu phụ, tất cả đều đến huyện thành.
Dọc đường đều trầm mặc, Uyển Bảo thấy tâm trạng , liền vội vàng lấy món quà chuẩn cho Nhan Thanh Kỳ...
Một con chim!
Hơn nữa còn là một con chim đen sì.
Con chim là do Uyển Bảo lấy từ trong túi xách, Chu Quế Trân thấy Uyển Bảo lấy một con chim từ trong túi liền ngẩn một chút.
"Con nha đầu , nhét chim trong túi? Nhỡ ngạt c.h.ế.t thì ?"
Uyển Bảo tự tin lắc đầu.
"Sẽ , con chim là do dùng t.h.u.ố.c nuôi lớn, nuôi mấy con , con nuôi nhất.
Ngũ ca sắp rời , gì tặng y cả, thì tặng Đại Hắc cho Ngũ ca ..."
"Đại Hắc?" Nhan Thanh Võ cắt ngang lời Uyển Bảo, tò mò con chim trong tay Uyển Bảo.
"Uyển Bảo, Đại Hắc chẳng lẽ là con chim trong tay đó ."
Uyển Bảo gật đầu.
" , nó tên là Đại Hắc.
Ban đầu gọi nó là Tiểu Hắc, nhưng ch.ó nhà chúng tên là Tiểu Hắc ?
Bởi chỉ thể gọi nó là Đại Hắc thôi, Ngũ ca đừng thấy Đại Hắc thể hình lớn, nhưng nó bay nhanh.
Quan trọng là nó đưa thư..."
"Thật !" Lời của Uyển Bảo Nhan Thanh Kỳ cắt ngang, Nhan Thanh Kỳ Uyển Bảo Đại Hắc đưa thư liền vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả trong mắt Nhan Phú Lượng cũng lóe lên một tia vui mừng.