Năm Đói Bị Ruồng Bỏ, Không Sao, Ta Có Lương Thực - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-20 02:03:30
Lượt xem: 8
“Nương, tỉnh , hu hu…”
Đang giữa buổi trưa, cửa nhà Tú tài Lý ở thôn Vân Thụ, dân làng tụ tập đông nghịt.
Nữ t.ử đất thoi thóp tàn, xiêm y dấu vết kéo rách rõ ràng, vết thương đầu vẫn còn rỉ máu, m.á.u đỏ tươi dọc theo thái dương chậm rãi chảy xuống, trông vô cùng kinh hãi…
“Ôi trời đất ơi, mau tìm đại phu xem !”
Vừa dứt lời, lưng toan mời đại phu. đúng lúc , thanh âm khắc nghiệt của Vương Thị vang lên.
“Không ! Cái tiện nhân lẳng lơ dám vụng trộm với nam nhân, c.h.ế.t cũng đáng đời!”
Lời thốt , hai đứa trẻ đang quỳ đất càng thêm t.h.ả.m thiết.
“Hu hu, A nãi, cầu xin , tìm đại phu cho nương con …”
Vương Thị nhổ một bãi nước bọt, đá thẳng một cước. Lý Tiểu Bảo đá ngã lăn đất, trán lập tức sưng lên một cục lớn.
“Dám ồn ào nữa, bán cả hai đứa cho bọn buôn !”
Lý Tiểu Bảo thấy A nãi cầm gậy bổ củi sắp đ.á.n.h nương , thể nhỏ bé liều mạng che chắn cho nàng. Cây gậy bổ củi nặng nề giáng xuống đứa bé, dường như thể thấy tiếng xương cốt nứt vỡ.
“Hu hu, A nãi, đừng đ.á.n.h nương con nữa, đ.á.n.h thì đ.á.n.h con đây !”
Nhìn thấy hai đứa nhóc liều mạng bảo vệ tiện nhân , cơn giận của Vương Thị càng thêm bừng bừng.
Nếu chúng lóc cầu xin Lý chính, gọi dân làng cõng tiện nhân từ núi về, bà sớm để tiện nhân đó c.h.ế.t thối rữa ở núi !
“Ta Vương Thị, bà như là quá đáng ?”
Lúc , trong đám đông truyền đến giọng uy nghiêm của Lý chính.
Vương Thị đang định tiếp tục tay, thấy lời , dù cam lòng nhưng vẫn thu cây gậy. Bà sang Lý chính, giọng điệu bất thiện:
“Lý chính, đây là chuyện riêng của Lý gia chúng ! Vả , tiện nhân tư thông ở núi. Con nay là Tú tài lão gia, nàng chuyện trái đạo lý luân thường , trời đất khó dung!”
Vương Thị càng càng lý lẽ, bĩu môi, trừng mắt Lý chính: “Hừ, cho dù chuyện đưa lên quan huyện, vẫn là lý!”
Mọi trong lòng đều hiểu, Lý Văn Tuyền thi đậu Tú tài, tiền đồ xán lạn, đương nhiên sẽ thấy vợ tào khang chẳng mắt.
“Vương Thị, bà đừng quá đáng! Đường thị là do chúng tận mắt thấy cõng từ núi về. Còn chuyện bà tư thông, bà bằng chứng gì?”
“Ta…”
Vương Thị chặn họng nên lời. Bà sớm sắp đặt cả ! Bà cho gã góa vợ trong thôn đợi sẵn ở đó, để gán tội “tư thông” cho tiện nhân . ai mà ngờ , gã góa vợ đó vô dụng như . Rõ ràng bà hạ t.h.u.ố.c cho tiện nhân , gã góa vợ vẫn thành công chứ?
Hệ thống báo: Nhiệm vụ xuyên kích hoạt thành công, đang khởi tạo Hệ thống.
Đường Như Ý cảm thấy đầu đau như nứt .
Để đối phó với mạt thế, nàng bất chấp cái lạnh giá ngoài tích trữ thêm nhiều vật phẩm cần thiết, cuối cùng nương kế nhốt ngoài cửa, c.h.ế.t cóng trong trận tuyết lớn. hiện tại là ý gì? Lẽ nào ông trời cũng thấy nàng quá thảm, tuổi xuân tươi còn bắt đầu bỏ mạng ? Quan trọng là, hiện tại đây là nơi nào?
Chưa kịp để Đường Như Ý tiêu hóa nội dung trong đầu, từng đoạn ký ức thuộc về nàng cuồn cuộn đổ não, như nổ tung, đau đớn đến mức khiến nàng trực tiếp ngất lịm …
Mãi một lúc lâu , nàng mới tiếp nhận xong bộ ký ức của nguyên chủ.
Đường Như Ý nghĩ, chi bằng mạt thế cho , tình cảnh bây giờ khá hơn mạt thế bao nhiêu?
Biết những chuyện thiếu đạo đức mà nguyên chủ , Đường Như Ý hận thể cho cái nguyên chủ một cái tát thật mạnh cho c.h.ế.t cho , nhưng nàng sợ đau a.
Nguyên chủ quả thực quá ngu ngốc. Lấy Lý Văn Tuyền mười năm, trâu ngựa trong cái nhà , ăn cơm ít nhất, việc nhiều nhất. Nếu Đường Như Ý mà , con trâu già còn ngu bằng cái đồ ngốc nguyên chủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/chuong-1.html.]
Chuyện chỉ thế thôi ? Không , thế, nàng tự là đủ, còn lôi cả hai đứa con cùng. Nếu con , cần chờ nương chồng nổi giận, bản nàng thể đ.á.n.h hai đứa bé đến mức da tróc thịt bong.
Đánh còn đủ, nàng còn tẩy não hai đứa trẻ
“Sau cha các con sẽ là Tú tài, chúng chăm chỉ việc, để cha thể an tâm sách bên ngoài, bận tâm gì.”
Đường Như Ý thật sự nhạo sự ngu ngốc của nguyên chủ. sự thật là gì? Hai nương con lòng đen tối sớm tìm cách hưu thê nguyên chủ, chỉ là vẫn tìm cái cớ nào.
Sáng nay, Vương Thị cho nguyên chủ uống một bát nước pha thuốc. Sau khi nguyên chủ uống xong, lão tiện bà liền bảo nàng lên núi cắt cỏ lợn.
Lão tiện bà sớm cho gã góa vợ trong thôn đợi sẵn ở đó, để gán tội tư thông cho nguyên chủ. Nào ngờ, nguyên chủ cũng là một kiên cường, thà c.h.ế.t chịu, trực tiếp đạp thẳng chỗ hiểm của gã góa vợ.
Gã góa vợ đau đớn đến mức tè quần, ôm chỗ hiểm bỏ chạy.
Đợi đến khi lão tiện bà dẫn dân làng đến bắt gian, chỉ thấy nguyên chủ đầy đầu máu, ngất xỉu ở núi, gì gian phu nào.
Đường Như Ý thể tin nổi những gì nguyên chủ trải qua, càng thể tin nổi sự tàn nhẫn của lão tiện bà . Ngay cả những tiểu thuyết xuyên nàng từng cũng dám như thế !
“Lý chính gia gia, cầu xin cứu nương con.”
Hai đứa trẻ bò dậy khỏi mặt đất, quỳ sụp chân Lý chính, khiến vô cùng xót xa.
Chưa kịp để Lý chính lên tiếng, Vương Thị bật dậy như điên, cây roi vọt vung thẳng mặt hai đứa trẻ.
“Hai đứa tạp chủng các ngươi, là tắt thở ! Mời đại phu? Nhà lấy tiền?”
“C.h.ế.t tiệt, lão tiện bà c.h.ế.t bầm, ngươi dám ngược đãi trẻ con!”
Ngay lúc còn kịp phản ứng, Đường Như Ý đất bỗng dưng bật dậy, trực tiếp giật lấy chiếc roi trong tay Vương Thị, quất mạnh một phát khiến Vương Thị ngã nhào xuống đất. Nàng trực tiếp cưỡi lên Vương Thị, hai bàn tay tát liên hồi.
“Á á á, cứu mạng, g.i.ế.c , Đường thị ngươi điên , là nương chồng ngươi!”
Lúc , Đường Như Ý đ.á.n.h đến đỏ mắt.
“Đồ bà nương chồng c.h.ế.t tiệt! Lão nương đây còn là tổ tông của ngươi!”
Hiện tại trong nàng sức lực dùng mãi hết, lẽ là những uất ức dồn nén bao nhiêu năm nay của nguyên chủ bộc phát chăng? Vậy thì cứ để những cái tát đến mãnh liệt hơn nữa .
Mọi đều ngây , ai nấy đều nghĩ Đường thị qua khỏi, nhưng giờ đây là tình trạng gì thế ?
“Ôi nương ơi, Đường thị chắc hồi quang phản chiếu đấy chứ?”
Dân làng xì xào bàn tán, Đường thị đột ngột bật dậy , mặc kệ Vương Thị đang kêu gào t.h.ả.m thiết vì đánh.
“Ta thấy cũng đúng, thường khi sắp c.h.ế.t tính cách sẽ đổi lớn.”
Không ít đều thấy lời hợp lý, dù Đường thị từ khi gả Lý gia luôn là một mềm yếu, dễ bắt nạt.
Hai đứa trẻ bên cạnh nương điên cuồng đ.á.n.h A nãi, sợ hãi run rẩy.
Vương Thị từ lúc bắt đầu kêu la dữ dội, giờ đây chỉ còn thoi thóp thở, ánh mắt đầy sợ hãi Đường Như Ý. Vương Thị hận, những trong thôn ai tay giúp đỡ? Lẽ nào hôm nay bà thực sự sẽ c.h.ế.t ư?
Đường Như Ý cuối cùng cũng đ.á.n.h mệt, nàng bò xuống khỏi Vương Thị, đầu với hai đứa trẻ: “Bảo bối, lấy cho chút nước.”
Hai đứa trẻ ngơ ngác Đường Như Ý, nàng lúc mới phản ứng , chút tự nhiên mà :
“Khụ khụ, Đại Hoa, con lấy cho nương một chút nước.”
Lý Đại Hoa nương đòi nước, chạy nhanh nhất thể bếp bưng nước cho Đường Như Ý. Đường Như Ý cầm bát uống một , khi uống xong, nàng thấy đều nàng bằng ánh mắt kỳ dị.