Nàng ngẩng đầu Thái tử, ngờ Thái tử cũng tỉnh, đôi mắt đen láy ẩn hiện vẻ lạnh lùng giận dữ, giống hệt Thái tử điện hạ trong mơ đẩy họ xuống vực.
Vân Quỳ: “……”
「Hung dữ như gì? Ai chọc giận ngài !」
Thái tử xưa nay ngủ sâu, tiếng lòng ồn ào của nàng đánh thức, trong lòng dâng lên một nỗi bực bội khó tả.
“Thấy gì ?”
Giọng vẫn bình tĩnh, Vân Quỳ cảm thấy một luồng khí lạnh lan lên sống lưng. Vừa định dối cho qua chuyện, Thái tử lạnh giọng: “Cô sự thật.”
Nàng giọng trầm lạnh cho giật .
「Sự thật giả dối gì chứ, còn là mơ thấy gì mà!」
「 giấc mơ thật hoang đường, nếu thật với ngài , hại Lục hoàng tử …… Dù Lục hoàng tử cũng gì, chỉ là nghĩ trong mơ thôi, chẳng lẽ dựa chuyện mà to chuyện, cáo trạng với Thái tử.」
「Hoặc là Thái tử căn bản để ý thì , một tiểu cung nữ thị tẩm, hoàng tử tặng cũng là chuyện thường. Nếu Lục hoàng tử thật sự đòi ngài đưa cho, ngài sẽ cho ?」
「Lục hoàng tử trông hòa nhã, hôm nay còn giúp giải vây mặt Cửu hoàng tử, giống tùy tiện trách phạt hạ nhân. Tuy nhiên là con trai của Hoàng hậu, dù qua cửa Thái tử, Hoàng hậu nương nương cũng tuyệt đối cho phép.」
「Nếu Hoàng hậu nương nương bí dược của những cho Thái tử dùng, mà còn nộp lên , sẽ xử lý thế nào……」
Nghĩ đến đây, Vân Quỳ chút phiền lòng.
Không là buồn vì phận thấp kém thể tự chủ, thể chủ nhân tùy ý tặng cho khác. Hay là lo lắng giải thích thế nào với bên Hoàng hậu. Hiện tại ngay cả một giấc mơ nhỏ, Thái tử cũng lạnh lùng ép hỏi……
Vân Quỳ im lặng , sống mũi cay cay.
Thái tử thấy tiếng lòng của nàng, vẻ mặt lạnh lùng lúc đầu dần dần dịu .
“Vân Quỳ.”
Vân Quỳ lưng về phía , cắn môi : “Thật sự là giấc mơ gì, điện hạ đừng hỏi nữa.”
Thái tử im lặng chằm chằm nóc màn, hồi lâu : “Ngủ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-79.html.]
Vân Quỳ nhẹ nhàng thở , nhắm mắt .
đầu vẫn nhịn nhớ giấc mơ . Hoàng hậu khôn khéo độc ác, Thần vương điện hạ trông cũng ôn hòa thận trọng, Lục hoàng tử……
Còn nghĩ , bên tai đột nhiên truyền đến giọng lạnh nhạt của đàn ông: “Đã là giấc mơ gì, còn nghĩ lung tung gì.”
Vân Quỳ: “……”
「Đại ca, ngài quản nhiều đó!」
「Người chắc là thiên nhãn, nào cũng là đang nghĩ lung tung……」
Vân Quỳ lẩm bẩm trong lòng một hồi, cơn buồn ngủ dần kéo đến. Vốn tưởng đêm nay sẽ thu hoạch gì, ngờ khiến nàng mơ thấy vài cảnh tượng kỳ lạ.
Trong điện vàng son lộng lẫy, chiếc ghế chạm rồng sơn son thếp vàng, Cửu hoàng tử còn nhỏ tuổi chân chạm đất đó.
Quần thần điện quỳ lạy, hô vạn tuế. Cửu hoàng tử năm tuổi vênh váo giơ tay, dùng giọng vẫn còn non nớt “Chúng khanh bình ”.
Vân Quỳ bên quan sát tất cả, kinh ngạc đến nỗi thốt nên lời.
Tuy nàng hiểu chuyện triều chính, nhưng cũng Thái tử mới là trữ quân. Dù Thái tử đăng cơ, Cửu hoàng tử cũng còn mấy vị trưởng, là con vợ cả, dù thế nào cũng đến lượt hoàng đế .
Chẳng lẽ đây là giấc mơ của Cửu hoàng tử? Hắn còn nhỏ như , cũng hoàng đế ?
Trong khung cảnh, khi tan triều Cửu hoàng tửđi thẳng đến Từ Ninh Cung. Người nghênh đón là Ngọc tần dung mạo xinh , trang sức châu ngọc đầy đầu, đàn ông bên cạnh Ngọc tần…… là thế tử Ninh Đức Hầu!
Cửu hoàng tử chạy đến giữa hai , ngẩng cái đầu tròn trịa lên, vui vẻ gọi “phụ ”, “mẫu ”, về những chuyện mắt thấy tai trong triều hôm nay.
Thấy cảnh , Vân Quỳ càng trợn mắt há hốc mồm.
Đặc biệt là khi Cửu hoàng tử gọi tiếng “phụ ” , nàng kinh ngạc đến mức con ngươi rớt ngoài!
Cửu hoàng tử gọi thế tử Ninh Đức Hầu là phụ !
Vân Quỳ giật tỉnh giấc, một hồi lâu tâm trạng vẫn thể bình tĩnh.
Nàng dường như phát hiện một bí mật kinh thiên động địa!