Hai cùng đến cửa cung. Chưa đợi Thái tử lên tiếng, Vân Quỳ ngoan ngoãn : “Điện hạ về nghỉ ngơi ạ, nô tỳ tiếp tục canh cửa cung đây.”
Thái tử lạnh lùng nàng: “Còn ngại đủ mất mặt?”
Vân Quỳ đáp: “Nô tỳ vẫn tìm hung thủ hạ độc, thể tay trở về?”
Ánh mắt Thái tử lướt qua vạt áo rách ở đầu gối nàng, lạnh giọng hỏi: “Mấy ngày nay đến Thừa Quang Điện hầu hạ? Cô triệu ngươi, ngươi ban đêm đến việc ?”
Vân Quỳ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nô tỳ ở cửa cung cả ngày, về đến thiên điện là ngủ , sợ hầu hạ chu đáo, chọc điện hạ vui. Huống chi đây nô tỳ đường đột với điện hạ, cứ tưởng điện hạ gặp nô tỳ, nên mới đuổi nô tỳ xa như ……”
Thái tử khẽ hừ một tiếng.
Vân Quỳ trộm sắc mặt của : “Hoá là điện hạ giận ? Nô tỳ còn tưởng là điện hạ ghét bỏ nô tỳ chứ.”
Thái tử nhàn nhạt : “Chẳng qua là thấy ngươi thể giấc mơ, vẫn còn chút tác dụng.”
Khóe môi Vân Quỳ cong lên: “Ra là , đêm nay nô tỳ sẽ đến Thừa Quang Điện hầu hạ, điện hạ chờ nô tỳ nhé!”
Sắc mặt Thái tử tối sầm .
Lời nàng cứ như thể đến việc, mà là kiệu vua sắp đến, bảo chờ sủng hạnh.
Hắn kịp trách mắng, nha đầu nhanh chân chạy mất.
……
Ngự Thư Phòng.
Thuần Minh Đế đang bàn việc quan trọng cùng các trọng thần trong triều. Mấy vị lão thần Nội Các, bao gồm cả cha con Quốc cữu gia đều mặt.
Thái giám cận đến bẩm báo, Đức Thuận bên cạnh Thái tử việc gấp báo.
Thái tử tìm ông việc gì quan trọng?
Thuần Minh Đế chấn động, trong đầu hiện lên một ý nghĩ phấn khởi, chẳng lẽ Thái tử xảy chuyện?
Công việc bàn bạc mới một nửa, Thuần Minh Đế để ý đến sự mặt của các trọng thần, lập tức : “Mau cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-74.html.]
Đức Thuận nhanh chậm bước điện, tiên hành lễ với hoàng đế và các đại học sĩ.
Thuần Minh Đế miễn lễ cho ga, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc Thái tử ? Đã mời thái y ?”
Lúc Đức Thuận mới : “Không Thái tử điện hạ, là Cửu điện hạ ạ.”
“Liên quan gì đến Tiểu Cửu?” Vẻ mặt Thuần Minh Đế khó hiểu.
Mấy vị quan cũng sang, đặc biệt là khi thấy liên quan đến Cửu hoàng tử, thế tử Ninh Đức Hầu tỏ vẻ gì nhưng dựng tai ngóng.
Đức Thuận bèn kể sự việc xảy ở ngoài Đông Hoa Môn một cách chân thực: “……Cửu điện hạ nhất quyết bắt cung nữ quỳ xuống ngựa cho cưỡi, còn lớn tiếng ……”
Sắc mặt Thuần Minh Đế đổi, ngắt lời: “Trẫm cùng các vị đại học sĩ còn việc quan trọng cần bàn, chi bằng……”
Chưa đợi Thuần Minh Đế xong, Đức Thuận tiếp: “Ý của Thái tử điện hạ là trong các vị đại học sĩ cũng thầy dạy Cửu điện hạ, bằng bệ hạ cứ để nô tài hết.”
Thượng thư Lễ Bộ kiêm Đại học sĩ Văn Uyên Các – Thẩm Khâu Hoa là thầy dạy của các hoàng tử, lúc đang ở trong điện, lập tức bước lên một bước, chắp tay : “Hoàng tử , vi thần khó tránh khỏi trách nhiệm, vi thần lẽ dạy dỗ .”
Thuần Minh Đế âm thầm nắm chặt tay, nén cơn bất mãn trong lòng, với Đức Thuận: “Đã ngươi cứ thật là .”
Đức Thuận : “Cửu điện hạ lớn tiếng , thị vốn là để đàn ông cưỡi.”
Lời thốt , sắc mặt , bao gồm cả Thuần Minh Đế đều lập tức đổi.
Mọi vốn tưởng Cửu hoàng tử sủng ái ngày thường quả thật chút nghịch ngợm, nhưng vẫn giữ nét đáng yêu của trẻ con, ngờ Cửu hoàng tử ăn vô lễ đến .
Đức Thuận tiếp tục: “Thần vương đưa Cửu điện hạ về Bảo Hoa Điện, giao cho bệ hạ dạy dỗ, nhưng Cửu hoàng tử kiên quyết cho rằng sai, còn bệ hạ đến phân xử.”
Các vị đại học sĩ , sắc mặt Thuần Minh Đế tái xanh.
Đức Thuận tiếp: “Thái tử điện hạ thể nhẫn nhịn nữa nên mới sẽ bệ hạ thi hành trách nhiệm dạy dỗ.”
Thế tử Ninh Đức Hầu vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Thái tử định dạy dỗ Cửu hoàng tử như thế nào?”
Ninh Đức Hầu liếc con trai với vẻ vui. Hoàng thượng còn lên tiếng, vội vàng mở miệng gì.
Chẳng lẽ chỉ vì đó là con trai của Ngọc tần?