Tần ma ma nhét thẳng bình sứ lòng bàn tay nàng, chậm rãi khép năm ngón tay nàng : “Có sự sủng ái của điện hạ, cộng thêm sự ủng hộ của nương nương, vị trí trắc phi vẫn thể cho ngươi.”
Vân Quỳ kinh sợ đến mức nên lời: “Trắc phi?”
Tần ma ma : “Đánh cược thắng, chính là cả đời vinh hoa phú quý. Cho dù đánh cược thua, nương nương cũng sẽ niệm tình ngươi hầu hạ Thái tử công, trừng phạt nhỏ răn đe lớn, cho ngươi tiếp tục hầu hạ. Đó chính là trắc phi của Thái tử đấy, phận tương lai thế nào, chắc cần nhiều chứ?”
Vân Quỳ nắm chặt đồ vật trong tay, chần chừ : “Vậy… nương nương yêu cầu gì?”
“Nương nương quả nhiên lầm ngươi.” Tần ma ma : “Ngươi hỏi, cũng ngại thẳng. Điện hạ là con ruột của nương nương, thêm tính tình xa cách lạnh nhạt, những năm vẫn luôn chút hiểu lầm với nương nương. Nương nương chỉ hy vọng một trung gian thể giúp hòa hoãn quan hệ con. Ngươi là thông minh, thể chuyện giúp nương nương đúng ?”
……
Tần ma ma trở điện, Hoàng hậu đang cầm chiếc đũa đồng, gẩy đống tro hương trong lò.
“Bình thuốc , nàng nhận chứ?”
Tần ma ma : “Tiểu nha đầu cái bánh nhân từ trời rơi xuống đập trúng đầu , mừng rỡ luống cuống tay chân. Nương nương mới dỗ dành vài câu, thật sự tưởng rằng sắp hóa phượng bay lên cành cao.”
Hoàng hậu thở dài: “Cũng nàng việc nữa.”
Bao nhiêu năm tính toán tỉ mỉ, Hoàng hậu cũng chút nản lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-39.html.]
Tần ma ma vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương tuệ nhãn thức , chọn trúng nha đầu . Mấy năm nay, bình thường lạ thể đến gần Thái Tử. Nàng thể liên tiếp thị tẩm hai đêm, nhất định là chút bản lĩnh. Chỉ là lẽ nàng cũng phận của thấp kém, Thái tử chẳng qua chỉ coi nàng như một thứ đồ chơi giải khuây. Nêu khi dùng cơm, để nàng thử độc? Giờ nương nương cho nàng cơ hội một bước lên trời, chẳng nha đầu sẽ theo đà liều mạng trèo lên ? Nương nương cứ chờ xem, hai ngày nữa e là tin .”
Hoàng hậu thở dài sâu kín: “Hy vọng là .”
Tần ma ma : “Theo nô tỳ thấy, cái thuốc hại thai thừa . Đừng là Thái tử gần nữ sắc, chỉ tới thể suy yếu như ngọn đèn gió của , còn sức mà sủng hạnh ai nữa?”
Hoàng hậu thở dài: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, thị tẩm đều là lời bọn họ , đóng cửa phòng ai là chuyện gì xảy ? Thái tử là con trai độc nhất, nếu năm xưa tuổi còn quá nhỏ, cũng đến lượt……”
Nói đến đây, ánh mắt Hoàng hậu đột nhiên sắc bén hẳn lên: “Thiên hạ là của bệ hạ, tương lai cũng là của thằng hai và thằng năm. Bổn cung khổ tâm trù tính bao nhiêu năm như , ngôi vị trữ quân thể để khác an vị? Càng thể giữ nghiệt chủng của , để mơ ước giang sơn của bệ hạ!”
Tần ma ma vội vàng : “Vẫn là nương nương suy nghĩ chu .”
……
Vân Quỳ lòng nặng trĩu về Thừa Quang Điện, trong đầu văng vẳng lời nhắc nhở cuối cùng của Tần ma ma khi rời khỏi Khôn Ninh Cung –
“Ngươi nhớ kỹ ở trong cung , thể bảo vệ ngươi Thái tử, mà là nương nương.”
Hoàng hậu nương nương bảo nàng dùng bí dược để sự sủng ái của Thái tử điện hạ. Chuyện quả thực… quá hoang đường, đánh giá nàng quá cao.
Với sự cảnh giác và nhạy bén của Thái tử, còn Tần Qua và các thị vệ bảo vệ xung quanh, nàng căn bản cơ hội hạ độc đồ ăn thức uống của Thái tử.
Nếu phát hiện, Hoàng hậu nương nương thật sự bảo vệ nàng ? Thái tử căm ghét kẻ trèo giường tranh sủng, chừng tin tức còn truyền đến Khôn Ninh Cung, nàng mất mạng .