Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-07-01 08:06:07
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thịnh Dự cũng không có yêu cầu gì đối với nhà cửa. Ở Bành Thành Vệ, ông ấy thậm chí trực tiếp ở trong vệ sở, sống chung với binh lính.

Phủ đệ ở kinh thành nhiều năm chưa tu sửa. Từ khi ông ấy hồi kinh, tất cả cũng đều giản lược. Mấy ngày trước quản gia trong phủ mới nghe nói đại nhân có một đứa con gái lưu lạc bên ngoài, không bao lâu nữa sẽ hồi phủ. Ông ấy vội vàng mời thợ sửa sang lại vườn, dọn dẹp gian phòng phía đông bỏ trống làm khuê phòng cho tiểu thư. Ngoài ra còn mua hai nha hoàn lanh lợi, lúc nào cũng chờ tiểu thư hồi phủ.

Xe ngựa dừng lại ngoài cửa Thịnh Phủ, trong phủ chỉ có một quản gia và hai người hầu thân cận họ đều là những người theo ông ấy từ Bành Thành đến đây. Ngoài ra còn có hai nha hoàn mới mua, tất cả đang đứng đợi ở ngoài cửa phủ cung nghênh.

Vân Quỳ vốn là cung nữ, không quen với cảnh tượng này, nàng rụt rè gật đầu với mọi người.

Khi còn trẻ Lưu quản gia cũng từng ra trận, sau này bị thương một chân, Thịnh Dự thấy ông ấy không con không cái nên giữ ông ấy ở lại bên cạnh.

Ông ấy mặc một bộ quần áo vải bố màu xanh, đi hơi khập khiễng. Thấy Vân Quỳ, ông ấy cười đến nỗi trên mặt đầy nếp nhăn: “Cô nương và đại nhân quả thật giống nhau như đúc, cứ như là đúc ra từ một khuôn vậy.”

Thịnh Dự cười nhìn con gái: “Vào xem thử đi con.”

Vân Quỳ gật đầu, may mắn là trong phủ không có nhiều người, người nào người nấy nhìn đều hiền lành chất phác. Nàng cũng dần dần buông lỏng sự căng thẳng trong lòng.

Lưu quản gia đi phía trước dẫn đường, dẫn hai cha con bước vào Thuỳ Hoa Môn.

Trong viện tất nhiên không thể so sánh được với Tùng Viên của điện hạ ở Bình Châu, nhưng cũng được dọn dẹp đơn giản sạch sẽ. Đây là phủ đệ của quan viên bình thường, trong nội viện, ngoài vài cây cổ thụ cao lớn rậm rạp, còn trồng cà thược dược và mẫu đơn. Lúc này chúng đang nở rộ, đất còn mới xới, vừa nhìn đã biết là mới chuyển đến không lâu.

Lưu quản gia chỉ vào một gian sương phòng phía đông: “Đây là khuê phòng của cô nương.”

Vân Quỳ không ngờ hôm nay mới gặp ông ấy, mà ngay cả khuê phòng của nàng cũng ông ấy đã chuẩn bị xong. Đây là đoán chắc rằng nàng sẽ trở về sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-239.html.]

Dưới hành lang có mùi thơm thoang thoảng của hoa nhài, mở cửa phòng ra, cách bài trí bên trong lại khiến mắt nàng sáng lên.

Chiếc giường Bạt Bộ gỗ lim khắc hoa, rèm lụa mỏng cuốn lên, gối và nệm gấm màu hồng nhạt xếp ngay ngắn chỉnh tề. Bên cạnh cửa sổ trúc đặt một chiếc án thư, bên trên bày đồ gác bút làm bằng ngọc xanh và lò đốt hương đậy nắp làm bằng đá phù dung. Ở phía tây, trên bàn trang điểm bày biện vô số hộp mạ vàng khảm trai, bên trong đựng son phấn và trang sức châu báu tinh xảo. Quả nhiên là đã chuẩn bị hết cho nàng.

Thịnh Dự nói: “Thời gian gấp gáp nên không kịp chuẩn bị nhiều. Ta cũng không hiểu rõ đồ dùng của con gái nên chỉ bảo họ chọn mua những thứ tốt nhất, cũng coi như bày biện tươm tất rồi. Con có thích không?”

Vân Quỳ không biết đáp lời ra sao. Thích, sao lại không thích cơ chứ? Đây là khuê phòng mà chỉ những tiểu thư con nhà quan trong thoại bản mới có. Nàng rất ngưỡng mộ những khuê các tiểu thư trong sách, cũng từng mơ ước, nếu nàng có một người cha làm quan lớn, nàng cũng sẽ có một gian phòng xinh đẹp tinh tế như vậy.

Nhưng giờ đây, dù có bao nhiêu đồ tốt bày trước mắt, mẹ cũng không thể thấy được nữa rồi.

Thịnh Dự thở dài: “Những thứ này vốn dĩ con phải có từ khi mới lọt lòng. Tất cả đều là lỗi của cha, cha có lỗi với hai mẹ con con.”

Hốc mắt Vân Quỳ cay xè, nàng cắn chặt môi.

Thịnh Dự không vội đợi nàng trả lời, liếc nhìn sắc trời rồi nói tiếp: “Không còn sớm nữa, hay là dùng bữa trước đi? Hôm nay là sinh nhật của con, sáng sớm ta đã bảo họ chuẩn bị rồi. Dù con có về hay không, cha cũng bảo người làm sẵn cơm đợi con.”

Vân Quỳ theo ông ấy đến phòng ăn bên thính đường.

Nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, còn có một bát mì trường thọ nóng hổi, trong đó điểm xuyết hành lá, còn có cả trứng ốp la. Cuối cùng Vân Quỳ không kìm được mà đỏ hoe mắt.

Nàng chưa từng nghĩ tới, nàng cũng có thể có một mái nhà của riêng mình, một khuê phòng của riêng mình. Trong nhà có một bàn cơm thịnh soạn đợi nàng, còn có người đón sinh nhật cùng nàng.

Chỉ là ngày này đến quá muộn.

 

Loading...