Ngay cả Thịnh Dự đứng bên cạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Theo như ông ấy biết, thê tử của Phùng Ngộ thể chất vốn yếu đuối nhiều bệnh. Hai mươi năm trước nghe tin ông ta c.h.ế.t ở Lang Sơn, bà ta đau buồn khôn xiết, rất nhanh đã qua đời, lẽ nào bà ta vẫn chưa chết?
Cũng đúng, Phùng Ngộ sống dưới thân phận Lư Túc, chắc chắn cũng phải giấu kín thê tử, nếu không chẳng phải sẽ dễ bại lộ thân phận sao?
Thái tử thuận theo lời ông ta nói: “Bà ta đang làm khách trong cung của cô. Nếu muốn bà ta bình an vô sự, cần phải có Phùng tướng quân phối hợp.”
Phùng Ngộ lập tức gầm lên: “Những gì ngươi muốn biết chẳng phải đã điều tra ra rồi sao? Năm đó, tất cả đều là một mình ta làm, không liên quan đến nàng, ngươi thả nàng ra!”
Thái tử cười như không cười: “Cho nên, cũng là ngươi hạ cổ độc cô?”
Phùng Ngộ trừng lớn hai mắt, không ngờ ngay cả chuyện này hắn cũng biết.
Đầu óc ông ta rối rắm: “Phải… Người thầy chuyên về cổ thuật năm đó đã sớm qua đời, thiên hạ này chỉ còn một mình ta có thể giải. Nếu ngươi g.i.ế.c ta, cổ trùng sẽ đi theo ngươi cả đời, khiến ngươi chịu giày vò cả đời mà chết! Ngươi không thể g.i.ế.c ta…”
Thái tử cười nhạo một tiếng: “Nếu cổ này có tác dụng với cô thì hôm nay ở chùa Bàn Nhược cô đã điên cuồng và mất kiểm soát trước mặt mọi người rồi. Ngươi có nghĩ đến nguyên nhân là gì không?”
Sắc mặt Phùng Ngộ thay đổi lớn: “Ngươi giải được cổ rồi? Không thể nào! Hôm nay rõ ràng ta thấy bệnh đau đầu của ngươi phát tác, chắc chắn con cổ trùng đó vẫn còn trên người ngươi!”
Thái tử nói: “Vẫn còn, chỉ là bên cạnh cô có một nữ tử có thể giúp cô áp chế hoạt tính của cổ trùng. Nàng ở bên cô chưa đầy nửa năm, cơn đau đầu của cô chưa từng tái phát một lần, dù hôm nay ngươi dùng đủ liều lượng hương độc, nhưng cũng chỉ ảnh hưởng rất nhỏ đến cô.”
Lời hắn nói, Phùng Ngộ không thể không tin, nếu không hôm nay ở chùa Bàn Nhược, làm sao Thái tử có thể giữ được lý trí?
Phùng Ngộ nắm chặt song sắt cửa ngục, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Nghe vậy, Thịnh Dự cũng nhìn Thái tử nhiều hơn một chút, nữ tử trong miệng hắn, chẳng lẽ là con gái?
Phùng Ngộ lẩm bẩm: “Không, không thể nào… Cổ trùng chỉ cần không chết, sẽ có lúc tàn tro lại bùng cháy, trừ khi nó c.h.ế.t hoàn toàn…”
Thái tử buồn cười nhìn ông ta: “Chẳng lẽ ngươi không biết, cổ trùng bị áp chế lâu ngày sẽ mất đi hoạt lực, theo năm tháng cũng sẽ tự tan biến trong cơ thể.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-235.html.]
Phùng Ngộ trợn tròn mắt: “Không thể nào!”
Đôi mắt đục ngầu của ông ta lo lắng đảo quanh, khuôn mặt tổn thương vặn vẹo tột độ.
「Không thể nào… Người thầy chuyên về cổ thuật đã nói, loại cổ này không có thuốc giải, bất tử bất diệt, trừ khi diệt trừ nó trong cơ thể vào lúc nó hoạt động mạnh nhất, nếu không sẽ giam cầm nó cả đời, cho đến khi người đó chết…」
「Hiện giờ hắn có nữ tử kia bên cạnh, cổ trùng không hoạt động được, vậy sẽ vĩnh viễn ở lại trong đầu hắn. Sau này một khi bị k.ch th.ích, vẫn có thể khiến hắn phát điên mất kiểm soát, đau khổ mà chết!」
Thái tử nghe rõ mồn một tiếng lòng của ông ta. Vừa rồi hắn chỉ dùng lời lẽ để lừa gạt, quả nhiên đã moi ra được cách giải cổ trùng.
Hắn khẽ cười một tiếng, nói với người trong ngục: “Cô còn có chuyện muốn nói với lệnh phu nhân, Phùng tướng quân tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong, hắn quay người rời đi, chỉ để lại Phùng Ngộ ở phía sau liều mạng đập cửa ngục: “Nàng không biết gì cả! Cổ độc của ngươi chỉ có ta giải được, chỉ cần ngươi thả nàng ra, ta nguyện giải độc cho điện hạ!”
Ra khỏi hình phòng, Thái tử gọi Tần Qua đến: “Thê tử của Phùng Ngộ vẫn còn sống, lập tức đi điều tra.”
Tần Qua chắp tay nhận mệnh.
Thái tử nói cách giải cổ độc vừa nghe được cho Hà Bách Linh biết.
Sau đó lại nhìn Vân Quỳ bên cạnh, nói: “Thời gian này, nàng không thể ở bên cạnh cô.”
Vân Quỳ đại khái hiểu ra. Nàng ở Đông Cung, tuy có thể tạm thời áp chế cổ trùng, nhưng không thể diệt trừ tận gốc. Điện hạ cần phải có một k.ích th.ích nhất định để kích phát cổ trùng ra, từ đó tiêu diệt hoàn toàn.
Nhưng biện pháp này cũng sẽ khiến hắn chịu đựng đau đớn cực lớn. Hơn nữa còn phải giữ lại một phần lý trí trên bờ vực mất kiểm soát, diệt trừ cổ trùng một cách nhanh chóng và chính xác. Nếu không rất có thể sẽ đi đến một cực đoan khác, điên cuồng mất kiểm soát, nổ tung mà chết…
Trong lòng Vân Quỳ lo lắng không yên, giọng run rẩy nói: “Ta… ta vẫn phải ở bên điện hạ, ta không vào Thừa Quang Điện có được không?”
Lúc này, Thịnh Dự đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Hay là theo ta về phủ ở mấy ngày, đợi điện hạ giải trừ cổ độc, đến lúc đó lại… tùy tình hình mà tính?”
Mọi người trong điện đồng loạt nhìn về phía ông ấy.