Đợi đến khi đứng vững trên mặt đất, một hàng thích khách áo đen trước mặt lập tức tập trung hỏa lực, vung đao c.h.é.m về phía Thái tử.
Vân Quỳ đang định trốn sau lưng hắn, chợt thấy một bóng người áo đỏ lộng lẫy dùng tốc độ sấm sét chắn trước mặt hai người. Tú xuân đao mang theo sức nặng ngàn cân, nháy mắt đã c.h.é.m g.i.ế.c bảy tám thích khách vây quanh.
Vân Quỳ ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt.
Bộ y phục này sao lại không quen thuộc được chứ. Vừa rồi ở chùa Bàn Nhược, trong Cẩm Y Vệ chỉ có một người mặc áo bào đỏ, bây giờ lại đến cứu nàng và điện hạ…
Ở trong pháp trường, Thịnh Dự nghe thấy lời Thái tử, lại thấy sắc mặt của hắn không đúng, lập tức bỏ lại Tần Minh Đế và thuộc hạ Cẩm Y Vệ, trực tiếp đuổi theo. Quả nhiên hôm nay có người muốn ám sát Thái tử.
Ông ấy nghiêng đầu liếc nhìn Vân Quỳ, lại chú ý đến bàn tay cô nương bị Thái tử điện hạ nắm chặt.
“Điện hạ dẫn người rời đi trước đi, nơi này giao cho vi thần đối phó.”
Lòng bàn tay Vân Quỳ lạnh lẽo, toàn thân khẽ run rẩy, bước chân như bị đóng đinh không thể nhúc nhích.
Bên kia, Thịnh Dự vừa dứt lời, lập tức có hơn mười tên áo đen vây lại tấn công.
Mấy năm nay ông ấy nhậm chức Thiên hộ ở địa phương, mỗi ngày đốc thúc luyện binh, cũng chưa từng bỏ bê công phu của bản thân. Cộng thêm mấy năm nay liên tục bị ám sát, nguy cơ tứ phía, nhờ chúng mà thân thủ của ông ấy còn lợi hại và tàn nhẫn hơn cả lúc còn trẻ.
Vân Quỳ và Thái tử được ám vệ bao vây, bảo vệ trong phạm vi tương đối an toàn. Dưới sự xuất hiện của Thịnh Dự và thế công mãnh liệt, thích khách áo đen nhanh chóng lộ ra vẻ yếu thế.
Ngay lúc này, lại có một tên áo đen từ trên trời rơi xuống, vung đao c.h.é.m thẳng về phía Thịnh Dự.
Vân Quỳ nhận ra đôi mắt âm độc lạnh lẽo kia chính là thủ lĩnh thích khách đã gặp vào đêm Nguyên Tiêu!
“Điện hạ, là hắn! Là người đã làm chàng bị thương trong đêm Nguyên Tiêu!”
Hai người rất nhanh đã giao chiến, một người thân hình nhanh nhẹn như quỷ mị, một người áo đỏ phấp phới khí thế như cầu vồng, ngang tài ngang sức, thân thủ bất phân thắng bại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-232.html.]
Vân Quỳ chỉ thấy hàn quang kiếm ảnh trước mắt, hoa lửa văng tung tóe, tim đập loạn xạ không ngừng, không dám rời mắt dù chỉ một giây.
Chiêu thức của người áo đen hiểm độc chí mạng, nhưng đều bị chiêu thức nhanh nhẹn của Thịnh Dự hóa giải từng cái. Dần dần, trong ánh đao kiếm giao nhau, xung quanh bắt đầu có m.á.u b.ắ.n ra tung tóe.
Vân Quỳ thậm chí không nhìn rõ rốt cuộc là ai bị thương, trái tim như bị người ta nắm chặt, căng thẳng đến nghẹt thở.
Mấy tên áo đen khác thấy vậy cũng vung đao lên cùng nhau nghênh địch, lại bị Tần Qua dẫn người đánh cho liên tục bại lui.
Tên thủ lĩnh áo đen bị thương ở cánh tay và thắt lưng, dần dần sức lực không còn chống đỡ nổi. Thịnh Dự không cho gã ta cơ hội thở d.ốc, chiêu thức nhanh mạnh nhưng không đánh vào yếu huyệt, chỉ để lại vô số vết thương trên người gã ta. Cuối cùng một đao xẹt qua má, trực tiếp hất chiếc khăn vuông màu đen trên mặt gã ta xuống.
Tên thủ lĩnh thích khách rối loạn trận hình, chiêu thức liên tục sai sót, bị Thịnh Dự dùng mấy chiêu chế ngự tại chỗ.
Thậm chí Thịnh Dự còn nghĩ đến việc phế hai chân của gã ta trước, tránh để hắn ta giãy giụa bỏ trốn. Nhưng vì nể mặt cô nương ở đó nên không ra tay tàn nhẫn, chỉ dùng đao kề cổ tên kia, ấn chặt gã ta xuống đất.
Người đàn ông xưa nay luôn xuất hiện với mặt nạ hoặc khăn che mặt, lần đầu tiên lộ ra khuôn mặt thật. Không chỉ Thái tử và Thịnh Dự, mà ngay cả đám người áo đen dưới tay gã ta cũng âm thầm kinh ngạc.
Người đàn ông run rẩy quỳ rạp trên đất, cố gắng che đi nửa khuôn mặt xấu xí đáng sợ của mình, nhưng Thịnh Dự vẫn nhìn thấy.
Nửa bên mặt lồi lõm, nổi lên màu đỏ nâu dữ tợn, là dấu vết bị lửa thiêu, tai phải gần như bị cháy rụi.
Dù vậy, dựa vào lời nhắc nhở trước đó của Thái tử, cùng với ngũ quan có chút quen thuộc của người trước mắt, Thịnh Dự lạnh giọng nói: “Lâu ngày không gặp, Phùng tướng quân vẫn khoẻ chứ?”
Nghe vậy, con ngươi Phùng Ngộ co rút lại, trán vì giãy giụa mà gân xanh nổi lên, vẻ mặt càng vặn vẹo và đáng sợ hơn.
Thấy phản ứng cực kỳ kinh ngạc của ông ta, trong lòng Thịnh Dự hiểu rõ. Ông ấy đang định bẩm báo với Thái tử, ánh mắt lại vô tình liếc qua bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Thái tử.
Vừa rồi ông ấy đánh nhau lâu như vậy. Vậy mà cô nương vẫn bị Thái Tử nắm tay, mãi không buông ra?
Nam nữ thụ thụ bất thân, dù Thái tử muốn bảo vệ nàng, cũng không cần phải như vậy.