Vân Quỳ thế nào mới thể giúp , chỉ thể ôm chặt lấy , áp sát càng gần càng , đem tất cả ấm của cho .
Thái tử nhắm chặt mắt, một hồi lâu mới dịu bớt, đưa tay vu.ốt ve tóc mai của nàng, giọng khàn khàn: “Yên tâm, .”
Đầu ngón tay chạm một vệt ẩm ướt, nhíu mày: “Khóc cái gì?”
Vân Quỳ cố nén để thành tiếng, nhưng thấy dáng vẻ đau khổ chịu đựng, nước mắt vẫn ngừng rơi xuống, “Ta… sợ.”
Thái tử nhướng mày: “Sợ chết?”
Vân Quỳ nghẹn ngào hỏi : “Chàng sẽ ?”
Thái tử trầm ngâm một lát, thở dài: “Hôm nay chẳng gặp phụ nàng ? Cho dù còn, ông cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ và chăm sóc nàng.”
Mắt Vân Quỳ đỏ hoe, mờ mịt bất lực , môi mấp máy nhưng phát âm thanh, chỉ cảm thấy tim như tảng đá lớn đè nặng, ép đến rỉ máu.
Thái tử thấy nàng nghĩ gì trong lòng, nhưng lúc như đồng cảm, cảm nhận nỗi đau nghẹn thở .
Giống như dây đàn căng quá thể đứt bất cứ lúc nào, giống như trái tim khoét một vết thương rỉ máu.
Hắn thở dài, ôm lòng, “Đừng sợ, sẽ chết.”
Vân Quỳ đẩy n.g.ự.c , gắt gao , “Điện hạ, đừng gạt , gì cũng tin…”
Thái tử : “Vừa dọa nàng thôi, sống hơn hai mươi năm nay , đây từng chết, bây giờ càng dễ dàng khác lấy mạng.”
Hắn khẽ : “Sao, đau lòng vì phu quân nàng hả?”
Vân Quỳ mím chặt môi, giọng run rẩy: “Chàbg đừng đùa với , … khó khăn lắm mới…”
Khó khăn lắm mới thích một như , giao bộ bản cho , cô đơn lẻ loi mười mấy năm, cuối cùng cũng tìm một bến đỗ để nương tựa.
Thậm chí còn vứt bỏ hết những thứ như gia thế, môn đăng hộ đối lưng, dũng cảm và bất chấp tất cả mà thích một vốn dĩ thể.
Nàng leo lên mây xanh, chân là , chỉ thể dựa cánh tay vững chắc của mới miễn cưỡng vững, ngoài gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-231.html.]
Cho nên khi “Cho dù còn”, khoảnh khắc nàng như đẩy xuống vực sâu, mất tất cả sức lực chống đỡ.
Thái tử lau nước mắt cho nàng, ôm chặt lòng. Cảm nhận sự run rẩy lòng bàn tay, chậm rãi lên tiếng an ủi: “Đừng sợ, sẽ luôn ở đây. Đã phu quân của nàng, thể dễ dàng bỏ nàng chứ?”
Hắn trừ gian diệt ác, tái tạo càn khôn, thiên hạ, cũng dùng quyền lực tối cao, vì nàng mà chống đỡ một mảnh trời an vô ưu, để nàng vững vàng trốn cánh của , còn mưa gió xâm hại.
Vân Quỳ lau nước mắt, nép chặt lòng .
Chiếc xe ngựa đang êm ru đột nhiên dừng . Bên ngoài xe, tiếng bước chân xào xạc chỉnh tề từ xa đến gần, nhanh bao vây cả xe.
Sắc mặt Thái tử lạnh, ánh mắt thoáng trở nên sắc bén hơn ba phần.
Vân Quỳ ngẩn , trở bên cửa sổ, cẩn thận vén rèm xe lên, liếc ngoài một cái. Tiếng nức nở còn kịp thu cảnh tượng mắt dọa cho hít một ngụm khí lạnh.
“Điện hạ, là thích khách!”
Khắp nơi đều là áo đen, bao vây xung quanh chiếc xe ngựa.
Thái tử đưa tay bảo vệ phía , tay nắm chặt thanh kiếm bên hông, tập trung lắng động tĩnh bên ngoài.
Vệ quân Đông cung và ám vệ nhanh chóng giao chiến với áo đen. Bên ngoài xe, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c và tiếng binh khí va chạm lẫn ngừng dội màng nhĩ.
Đột nhiên một vệt sáng bạc mang theo gió lạnh thấu xương xuyên qua rèm xe, nhắm thẳng mặt Thái tử!
Vân Quỳ kịp phản ứng che chở, nhanh chóng né tránh, mũi tên b.ắ.n lén “ceng” một tiếng cắm sâu khung xe.
Ngay đó, mấy mũi tên b.ắ.n cùng lúc đều Thái tử vung kiếm đỡ .
Tim Vân Quỳ treo lơ lửng cổ họng, lưng lạnh toát mồ hôi, chỉ thể thu trốn lưng Thái tử, cố gắng gây thêm phiền phức cho .
thích khách vẫn từ bỏ, thấy tên gì , phóng móc câu dây xích móc bốn góc xe ngựa, xé nát chiếc xe, ép Thái tử xuất hiện.
Vân Quỳ cảm thấy xe rung lắc dữ dội, tiếng gỗ vỡ và tiếng dây thừng ma sát khiến kinh hồn bạt vía.
Thái tử trầm giọng: “Giữ chắc!”
Vân Quỳ chỉ cảm thấy eo đột nhiên thắt , giây tiếp theo, nóc xe ngựa dùng kiếm xé toạc. Nàng nhắm chặt mắt, cảm thấy kéo lên cao, chân đạp lên những mảnh gỗ vỡ văng từ xe. Phía vang lên một tiếng động lớn khiến nàng kinh hãi xuống. Chiếc xe ngựa gỗ đàn hương lộng lẫy rộng rãi vỡ tan tành, nhất thời gỗ văng tứ tung, bụi bay mù mịt.