Dù nàng nguyện ý nhận ông cha , Thịnh Dự cũng sẽ bù đắp cho nàng những điều nhất.
Hiện trường tắm Phật ở chùa Bát Nhã, thứ đều chuẩn xong xuôi.
Thái tử bước lên bậc đá, đầu với Vân Quỳ: “Ở đây đợi cô, đừng chạy lung tung.”
Vân Quỳ vài lời hỏi nhưng thôi, cuối cùng chỉ một câu “Điện hạ cẩn thận”, ngoan ngoãn đợi bên ngoài.
Nàng giả vờ như chuyện gì liếc xung quanh, thấy Cẩm Y Vệ tiến trong theo nghi trượng của Thuần Minh Đế, bóng lưng phi ngư đỏ thẫm dần biến mất ở cuối tầm mắt, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thái tử bước nơi tổ chức, hương Phật nồng nặc xộc mũi, khỏi nhíu chặt mày .
Do chứng đau đầu nên vô cùng nhạy cảm với hương liệu, kể cả là hương Phật an thần tĩnh tâm , cũng khiến cảm thấy khó chịu.
Thấy vẻ mặt vui, Tào Nguyên Lộc kịp thời : “Hay là để cô nương theo hầu ạ?”
Thái tử xoa nhẹ thái dương: “Không cần.”
Hôm nay nơi tổ chức sẽ yên bình như , hà tất để nàng rơi hiểm cảnh.
Giữa tế đàn thờ một pho tượng Phật bằng vàng khổng lồ, một đám cao tăng mặc áo cà sa tế đàn. Hoàng thất tông và quần thần theo , xếp hàng chỉnh tề theo phẩm cấp lớn nhỏ.
Chuông trống đồng loạt vang lên, tiếng Phạn nổi lên, tám tăng nhân nâng một chiếc chậu hương mạ vàng đặt ngay tượng Phật, các võ tăng gánh nước hương, đổ trong chậu.
Mặt nước trong chậu nước hương sương khói lượn lờ, cánh hoa trôi nổi, hương thơm Phật môn nồng hậu sâu lắng lan tỏa khắp gian tế đàn.
Thuần Minh Đế mặc cổn phục Minh Hoàng, bước lên tế đàn sự vây quanh của các hộ vệ. Ông múc một muỗng nước hương, chậm rãi tưới lên tượng Phật bằng vàng. Đây là ý thanh lọc tâm hồn, tiêu trừ nghiệp chướng, tăng chúng đồng thanh niệm kinh, nhất thời hương khói mịt mù, tiếng Phạn du dương.
Ngay đó, Hoàng hậu bước lên tế đàn, cũng theo nghi lễ, tắm Phật, cầu phúc cho bá tánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-229.html.]
Sau đó, tăng nhân dâng chiếc muỗng vàng cho Thái tử.
Toàn Thái tử như sương mù bao phủ, chỉ cảm thấy một cơn cuồng loạn khó tả dâng lên trong lòng. Trong đầu truyền đến cảm giác như hàng ngàn mũi kim châm.
Cùng lúc đó, giữa tiếng niệm kinh du dương trong pháp trường, bên tai đột nhiên vang lên tiếng lòng đột ngột của Thuần Minh Đế.
「Tiêu Kỳ An, hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của ngươi!」
「Hương trong nước vô hại với bình thường, nhưng là thứ thuốc kíc.h th.ích hiệu quả nhất đối với đám cổ trùng trong đầu ngươi. Sợ rằng đến c.h.ế.t ngươi cũng , chứng nhức đầu hành hạ ngươi bao nhiêu năm qua thực chất là do cổ trùng gây !」
「Trẫm nhẫn nhịn ngươi hai mươi năm , chuyện cũng nên kết thúc thôi.」
Thì là… cổ trùng.
Đôi mắt Thái tử đỏ ngầu, âm thầm siết chặt nắm tay.
Thuần Minh Đế tế đàn, chăm chú biểu cảm của .
Lư Túc giấu trong bóng tối cũng căng thẳng tột độ, chỉ chờ Thái tử đến gần nước hương, đợi hương độc xâm nhập cơ thể, đám cổ trùng trong đầu kích phát. Đến lúc đó, dù Thái tử cổ trùng cắn đứt kinh mạch, nổ tan xác mà chết, Lư Túc cũng thể lấy lý do hộ giá, tiêu diệt triệt để Thái tử đang phát điên tế đàn.
Thuần Minh Đế thấy sắc mặt Thái tử trắng bệch, trong mắt giăng đầy tơ máu, song chậm chạp chịu lên tế đàn. Dưới tác dụng của làn hương mù mịt, cũng khiến đau đớn tột cùng mất kiểm soát phát cuồng.
Thuần Minh Đế nhanh mất hết kiên nhẫn, thậm chí còn đích lên tiếng thúc giục: “Thái tử còn mau lên đài cầu phúc, kẻo lỡ mất giờ lành!”
Thái tử nhắm chặt đôi mắt.
Một lúc lâu , trầm giọng : “Bệ hạ lòng mang quỷ vực, dù ngàn vái vạn cầu cũng vô ích. Cô thấy lễ tắm Phật hôm nay nên dừng thôi.”
Giọng lớn, nhưng đủ để các cao tăng tế đàn và các tông trọng thần gần đó rõ mồn một.
Mọi ngơ ngác, Thuần Minh Đế trừng mắt giận dữ, cơ mặt giật giật ngừng.