Vân Quỳ cắn chặt môi, giọng mang theo tiếng nức nở, nhỏ đến thể nhỏ hơn: “Phu quân…”
Thái tử thở dài một tiếng thật sâu, dậy xoa xoa má nàng, nhét tay nàng một chiếc khăn lụa: “Ngoan, lau mặt cho cô.”
Mặt Vân Quỳ nóng bừng, nàng cố nén hổ, cẩn thận lau sạch vết nước mặt , trong lòng ngũ vị tạp trần: “Điện hạ bắt nạt …”
Thái tử khẽ : “Bảo nàng gọi phu quân là bắt nạt ?”
Vân Quỳ tức giận : “Ngài đây là dùng cực hình bức cung .”
Thái tử khẽ chạm vết nước môi: “Cô sẽ đối xử với phạm nhân như .”
Vân Quỳ mặt , vẫn nhỏ giọng kháng cự: “Thật sự thể gọi, đây là đại nghịch bất đạo.”
Thái tử : “Cô chính là đạo lý của thế gian .”
Vân Quỳ: “……”
Thái tử nắm lấy gáy nàng: “Nhớ kỹ cách gọi , cô vẫn .”
Vân Quỳ chỉ thể ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Đêm nay dày vò hết đến khác, cuối cùng nàng trực tiếp gục lồng ng.ực rắn chắc của mà ngủ .
Đêm khuya.
Một bóng đen quỷ mị lẻn Dưỡng Tâm Điện.
Thuần Minh Đế tựa lưng long ỷ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một năm qua, triều đình sóng gió khiến cả tinh thần và thể xác ông đều mệt mỏi. Thế lực khổ tâm gầy dựng như nhà cao cửa rộng đổ sụp, những đại thần tâm phúc trọng dụng cũng liên tiếp gặp chuyện. Ông gần bốn mươi tuổi, chỉ cảm thấy tâm mệt mỏi, dù đêm nay triệu hạnh hai mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng ông cũng hữu tâm vô lực.
Lư Túc lặng lẽ tiến điện, quỳ xuống mặt Thuần Minh Đế: “Bệ hạ, việc thỏa.”
Thuần Minh Đế chậm rãi nắm chặt hai tay, vẻ mặt lộ vẻ dữ tợn: “Những thứ hương độc thật sự thể khiến Thái tử phát cuồng mất kiểm soát, nổ tan xác mà c.h.ế.t ?”
Lư Túc cúi đầu: “Hương độc trộn lẫn trong nước tắm Phật để dấu vết. Kể cả là cao tăng ở chùa Bát Nhã cũng thể ngửi bất kỳ sơ hở nào, nhưng là điểm chí mạng đối với chứng đau đầu của Thái tử. Vi thần chắc chắn chín phần, chỉ cần Thái tử mặt tại lễ Phật, chắc chắn sẽ phát bệnh, va chạm với Thần Phật mặt triều thần và tông thất, đó thất thố g.i.ế.c . Cho dù c.h.ế.t vì điên cuồng, Cẩm Y Vệ cũng thể lấy lý do trừ tà diệt quái, trả sự thanh tịnh cho Phật gia mà tru sát Thái tử tại chỗ.”
Thuần Minh Đế trầm giọng: “Trẫm tin ngươi nốt nữa, việc tuyệt đối xảy sai sót!”
Lư Túc lập tức chắp tay tuân mệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-225.html.]
Mùng tám tháng tư, lễ tắm Phật.
Thái tử phân phó thiện phòng cho nàng một bát mì trường thọ, nàng ăn xong mới : “Hôm nay nàng theo cô đến chùa Bát Nhã.”
Vân Quỳ định mở miệng hỏi, : “Ông cũng sẽ theo xa giá đến .”
Vân Quỳ lập tức căng thẳng: “Chàng …”
Phụ ?
Hôm nay nàng sẽ gặp ông ?
Thái tử dậy nắm lấy bàn tay lạnh của nàng: “Đi thôi.”
Lễ tắm Phật là một sự kiện Phật giáo long trọng nhất trong năm. Hôm nay Đế Hậu, tông thất, trọng thần trong triều đều đến chùa Bát Nhã tắm Phật cầu phúc.
Cỗ xe ngựa sơn đen dừng ngoài Đông Hoa Môn, phía bốn con tuấn mã dẫn đường, vô thị vệ đeo đao xếp hàng chỉnh tề. Toàn bộ đội ngũ mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, khi di chuyển, tiếng bánh xe nặng nề lăn bánh và tiếng ma sát của áo giáp binh khí vang lên tựa như nghiền nát bên tai.
Vân Quỳ bất an trong lòng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Xe ngựa tiến phố chính, bên tai dần dần truyền đến tiếng ồn ào. Lúc , Vân Quỳ mới dám mạnh dạn vén một góc rèm xe, lặng lẽ ngoài.
Gió nhẹ tháng tư nhẹ nhàng thổi qua mặt, nàng hít sâu một , cuối cùng cũng sự căng thẳng trong lòng cũng vơi phần nào.
Thái tử lấy từ ngăn bí mật một chiếc hộp gỗ đỏ tinh xảo đưa cho nàng: “Quà sinh nhật, mở xem thử?”
Vân Quỳ hồn: “Điện hạ còn chuẩn quà sinh nhật cho ?”
Nàng cẩn thận mở khóa hộp, vốn tưởng trong hộp là những món trang sức vàng bạc, ngờ là một xấp dày cộp… khế đất?!
Thái tử liếc nàng, thờ ơ : “Mấy chục mặt tiền cửa hàng nàng thấy đều ở đây.”
Theo như , Thịnh Dự mua ít son phấn và trang sức con phố đó tặng nàng quà sinh nhật.
Vậy thì dứt khoát bỏ tiền mua hết những cửa hàng đó, tặng cho nàng bộ.
Vân Quỳ trợn mắt há mồm, kinh ngạc đến mức nên lời.
Thái tử nhàn nhạt : “Không nàng vẫn luôn trách cô thu mất khế đất ở Phủ Bình Châu của nàng ? Những thứ cô bồi thường cho nàng, đủ ?”
Trước mắt Vân Quỳ tối sầm , đột nhiên chút choáng váng vì tiền.