Từ Đông Hoa Môn khỏi Đông Cung, men theo con đường khỏi hoàng thành, phố chính vẫn náo nhiệt như bao nhiêu năm qua.
Ông lang thang một con phố đông đúc, từng cảm thấy chẳng còn gì, đáng lẽ theo Tiên đế về nơi chín suối từ hai mươi năm .
Thế nhưng Thái tử bệnh tật triền miên, thể thuận lợi đăng cơ. Binh sĩ năm xưa ở Lang Sơn cửu tử nhất sinh, những sống sót cũng đuổi cùng g.i.ế.c tận. Bây giờ gian thần nắm quyền, trung lương mai một, chí lớn hào hùng, tha thiết báo đáp đất nước năm xưa trở thành trò . Xuống cửu tuyền, ông còn mặt mũi nào mà gặp Tiên đế?
Mấy năm nay sống tạm, ngày nào là hoảng sợ, mỗi phút đều là dày vò. Ông vốn nghĩ liên lụy đến khác, tự cho là thông minh tâm lực tìm bà , khiến bà trả một cái giá quá đắt, để con gái của họ lưu lạc bên ngoài, chịu tủi nhục…
Ông xứng bề , xứng nam nhi, xứng cha.
Tiếng rao hàng ngừng vang lên bên tai, trẻ con nô đùa đuổi bên đường, tay nắm chặt những chiếc kẹo hồ lô và chong chóng nhỏ, miệng bi bô gọi “Cha ơi, con cái ! Mẹ ơi, con cái !”
Ông nhớ tới những khổ sở mà Thích thị chịu đựng bao năm, nhớ đến đứa con gái của , sinh tình thương của cha . Nàng mang tiếng là con ngoài giá thú, ăn nhờ ở đậu, sẽ chịu đựng ức h.i.ế.p thế nào? Những đứa trẻ bình thường chỉ cần nũng nịu nũng là thể nhận món quà yêu thích, còn con gái ông thì chẳng gì cả. Tuổi còn nhỏ mà lo toan cuộc sống, lang thang đầu đường xó chợ, tranh giành miếng ăn với lũ ăn mày…
Nếu thể sớm tìm con họ, với bổng lộc của , ông cũng thể cho họ cuộc sống ấm no. Con đường phía dù hiểm nguy đến , dù đánh đổi cả tính mạng, ông cũng nhất định sẽ bảo vệ con họ chu …
Cũng may là trời còn mắt, nên cho ông cơ hội để bù đắp.
Ông những cửa hàng tơ lụa và tiệm trang sức bên đường, nhớ mấy ngày nữa là sinh nhật mười bảy tuổi của con gái. Ông nên mua cho nàng chút quà gặp mặt và quà sinh nhật, là nàng thích gì.
Con gái thường thích cái , chắc hẳn đều thích son phấn. Sau ông nhất định thể để nàng thiếu thốn, trâm cài, vòng ngọc, xiêm y lụa là cũng đầy đủ.
Phủ đồng tri vẫn là căn nhà của ông ở kinh thành hai mươi năm . Chỉ cần quét dọn, sửa sang qua loa là thể ở tạm. nàng nhất định sẽ về nhà, nhà cửa thể qua loa lệ như . Con gái khuê phòng riêng, giường bạt bộ, ghế quý phi, bàn trang điểm, những thứ đều chuẩn . Tủ đa bảo cũng thể để trống, bày những đồ trang trí mà con gái thích. Nếu con bé thích sách, văn phòng tứ bảo cũng thể thiếu…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-222.html.]
Trước đây ông chức ngũ phẩm thiên hộ, giờ là quan tam phẩm. Một chi tiêu gì nhiều, những năm qua cũng tích lũy ít bạc. Hy vọng là nàng sẽ chê ông vô dụng.
Chê cũng , đợi Thái tử điện hạ đăng cơ, ông biên cương g.i.ế.c địch, luôn cách để thăng quan tiến chức. Liêm Pha bảy mươi tuổi vẫn còn dũng mãnh, ông thể?
Ông nàng trở thành một tiểu thư nhà quan vô lo vô nghĩ, cẩm y ngọc thực, nâng niu chiều chuộng nàng cả đời.
…
Buổi tối, Triệu Việt đến bẩm báo, hôm nay Thịnh đại nhân hồi phủ mua nhiều rương lụa là và trang sức cho cô nương, coi như là quà mừng sinh nhật của cô nương.
Thái tử khẽ xoay chiếc nhẫn ngón tay, vẻ mặt chút biểu cảm, nhưng thấy Tào Nguyên Lộc bên cạnh giễu cợt trong lòng.
[Lễ vật mà Thịnh đại nhân chuẩn , quả thật đúng ý cô nương. Điện hạ của chúng thể để ông vượt mặt .]
Triệu Việt tiếp tục : “Hôm nay Thịnh phủ hạ lệnh xuống, gấp rút sửa sang sân, xây khuê phòng cho cô nương. Thịnh đại nhân còn bảo quản gia lấy tất cả sổ sách những năm qua , khả năng là giao hết bộ những gì tích lũy suốt bao năm cho cô nương.”
Sắc mặt Thái tử trầm xuống.
Lại thấy Tào Nguyên Lộc lẩm bẩm trong lòng.
[Ôi, cô nương mà về nhà ở, chẳng điện hạ của chúng sẽ lẻ loi trong cảnh phòng chiếc bóng, sưởi ấm ? Sao mà đây.]
Thái tử: “…”